Sách Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao
Tác giả: John Green
Giới thiểu sách:
Điều mà chúng ta không thể đoán được, ngờ được và chống cự được chính là những thử thách bất ngờ mà cuộc sống này đem lại. Đó có thể nỗi đau về thể xác, cũng có thể về tinh thần hoặc là cả hai. Đúng vậy, cuộc sống này thật không công bằng! Rất nhiều người sẽ không bao giờ có thể sở hữu khoảng thời gian quý báu như người khác, họ sống trong những nỗi đau và luôn phải đấu tranh với chúng từng giây, từng phút. Bệnh tật luôn khiến con người ta bất hạnh. Chúng làm ta kiệt quệ, tàn tạ và rồi gục ngã hẳn. Nó luôn cướp đi sức khỏe, tinh thần và thời gian. Bệnh tật luôn đáng sợ, nhưng chúng ta thì cũng không thể hoàn toàn khống chế nó và như một vận “may-rủi” ai trong chúng ta đều có thể rơi vào bi kịch ấy. Vậy nếu là một người đứng ngoài nỗi đau ấy, mỗi chúng ta sẽ có cảm giác thế nào khi nghĩ về nó? Chúng ta có thể phần nào cảm nhận được nó không?
Sâu sắc, táo bạo, ngang tàng, và thô ráp, Khi lỗi thuộc về những vì sao là tác phẩm thương tâm và tham vọng nhất của John Green, tác giả của những giải thưởng, nhưng đồng thời lại khám phá một cách khéo léo nét hài hước, li kỳ, và bi thảm của việc sống và việc yêu.
Review sách:
CON NGƯÒI TA CHỈ CHẾT ĐI KHI BỊ QUÊN LÃNG!…”. Phải, cái chết không đáng sợ. Điều đáng sợ là sau khi chết mình sẽ tan biến đi trong kí ức của người ở lại như chưa từng tồn tại. Và tôi thấm thía nỗi sợ bị lãng quên ấy khi đọc “Khi lỗi thuộc về những vì sao” của John Green.
“Khi lỗi thuộc về những vì sao” đã mang đến rất nhiều cảm xúc mà thật hiếm có ai trong chúng ta có thể trải qua. Ở đó ta thấy những nỗi đau, những điều hạnh phúc theo nhiều khía cạnh khác nhau để rồi có những cảm nhận vô cùng chân thật. Mỗi nhân vật đều để lại những ấn tượng riêng, rất đặc biệt.
Câu chuyện kể về đôi bạn trẻ Hazel và Augustus cùng hành trình chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác. Tôi đã từng chứng kiến bệnh nhân ung thư vào những ngày cuối đời. Các tế bào ung thư như những con quái vật ăn mòn thân thể người bệnh. Những cơn đau từ trong xương như những con mọt đục khoét khiến người ta không thể cảm thấy gì khác ngoài đau đớn. Tệ hơn, nó gặm nhấm tâm hồn, bào mòn ý chí của ngưòi bệnh. Khiến ngưòi ta cảm thấy cái chết, có lẽ là một ân huệ. John Green đã miêu tả rất thật căn bệnh này. Nếu có thể dùng từ ngữ để hình dung, tôi xin được phép dùng hai từ ” tàn nhẫn”.
Hazel, một cô gái đang ở lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời lại mang trong mình căn bệnh ung thư tuyến giáp di căn tới phổi. Thay vì tự do bay nhảy với thế giới tươi đẹp ngoài kia như bao bạn bè cùng trang lứa thì cô phải nằm dài trên giường bệnh cùng với mớ ống thở ôxi và chờ lời phán quyết của số phận. Vẻ yêu đời, nhí nhảnh đã tắt ngúm trên gương mặt của cô gái mưòi sáu tuổi. Cô chấp nhận số phận nghiệt ngã của mình, không kêu la, không vùng vẫy. Như chiếc lá cuối thu chờ đợi cơn gió cuốn trôi đi.
Trong những ngày tháng tăm tối đó, Augustus xuất hiện như ánh mặt trời xé toạc màn đêm. Cứu thoát Hazel khỏi nỗi tuyệt vọng. Cũng như Hazel, Augustus là một nạn nhân khác của số phận. Cậu bị u xương ác tính và đã phải cắt bỏ một bên chân. Đôi lúc tôi tự hỏi điều gì đã khiến một gã bị ung thư lại lạc quan, yêu đời đến thế. Thay vì khóc lóc, Gus chọn đối mặt đấu tranh với cuộc đời. Gus tin rằng:” Thế giới này không phải là công xưởng sản xuất điều ước”. Thay vì trông chờ vào phép màu, cậu tạo ra chúng.
Tình yêu trong hoàn cảnh đó liệu có quá xa xỉ ? Không hề, chính tình yêu đã tiếp thêm can đảm để Hazel đấu tranh với bệnh tật và sống lại sự nhiệt huyết mà cô đã đánh mất. Và như thế, họ đã yêu “dù biết rằng tình yêu đó chỉ như một tiếng thét vào giữa khoảng không, biết rằng sự lãng quên là không thể tránh khỏi, biết rằng số phận bi thương của cả hai đều đã được an bài, biết rằng rồi một ngày tất cả nỗ lực của con người sẽ trở về với cát bụi, biết cuối cùng mặt trời sẽ nuốt chửng hành tinh duy nhất họ từng có được, và sau tất cả họ sẽ vẫn yêu”. Họ là những chiến binh không áo giáp chiến đấu với lưỡi hái của tử thần.
Cho dù cuộc sống của họ có ngắn ngủi nhưng ai bảo ngắn thì sẽ không thể trọn vẹn. Bởi ” điều quan trọng không phải chúng ta sống được bao lâu, mà chúng ta sống như thế nào”. Vì lẽ đó, Augustus và Hazel cứ sống, cứ yêu và cứ theo đuổi giấc mơ của mình. Liệu quỹ thời gian ngắn ngủi đó có cho phép họ làm được điều đó không? Họ không quan tâm điều đó. “Ý nghĩa thực sự của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn”.
Bạn nghĩ một cuốn truyện viết về ung thư sẽ sướt mướt, ảo não. Bạn đã nhầm rồi đấy. Cuốn truyện buồn thương nhưng không bi lụy. Nó đã khai thác một khía cạnh rất khác. Nơi nỗi đau được xoa dịu bằng những câu đùa hóm hỉnh của Gus và nụ cười của Hazel. Nó giúp độc giả tìm thấy ánh sáng giữa đêm tối, khiến họ cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Nó thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi về căn bệnh này, khiến tôi nhận ra thế giới này tươi đẹp đến thế nào.
Bây giờ, mỗi khi ngắm nhìn những vì sao tỏa sáng giữa màn trời đêm. Tôi lại tự hỏi đâu là vì sao chiếu mạng của mình. Tôi không chắc nó có lơ đễnh chiếu sai đường không. Hãy cứ sống, cứ yêu hết mình vì cuộc sống ngắn ngủi lắm. Cứ tỏa sáng theo cách riêng của mình dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa. Tôi không có lỗi, bạn không có lỗi, tình yêu lại càng không có lỗi. Có lẽ ” lỗi thuộc về những vì sao”.