Ly cà phê cho nhận thức sáng nay – Tony Buổi Sáng
Người Hàn, thập niên 60 vì tự ái thua người Nhật mà vươn lên, năm 1970 đã có đường cao tốc mấy trăm km tự họ xây dựng, họ sản xuất mọi thứ từ bột ngọt, dầu ăn, ô tô, xe máy, tivi, tủ lạnh, mỹ phẩm…. Ai có trí óc đều khăn gói đi khắp nơi để học cách làm, trên tivi là 2 chương trình “dạy làm ăn” (cho người có đầu óc và “dạy làm người” (cho toàn dân nói chung), khẩu hiệu “sản xuất là sức mạnh của dân tộc”. Khi sản xuất nhiều, việc làm nhiều thì tự dưng nước khác sẽ coi trọng, kính nể.
Người Trung Quốc, Mã Lai thấy vậy nên cũng khuyến khích người giỏi đầu tư vô sản xuất, trở thành công xưởng của thế giới và phồn vinh lên nhanh chóng. Giờ tới lượt người Việt, nếu chúng ta không tự chủ sản xuất các sản phẩm tiêu dùng, chúng ta sẽ bị cả thế giới bỏ lại phía sau.
Philippines, Indonesia, 2 cường quốc về dân số (người dở lại ham đẻ nhiều con), dân số Phi trên trăm triệu, Indo hai trăm mấy triệu mà nền kinh tế không bằng 1 tỉnh Quảng Đông của Trung Quốc, là vì người dân không biết làm ăn, không chịu sản xuất, cái gì cũng nhập khẩu. Venezuela cũng vậy, người dân không đầu tư sản xuất bất cứ cái gì nên không tự chủ tự lực được, chai nước suối cũng nhập khẩu.
Tư duy phù hợp thì mới có thành tựu. Thời gian online cũng nên ít thôi để sống ngoài đời thực tế nữa. Chuyện bức xúc xã hội thì thời nào cũng có, thời Napoleon cũng bức xúc thời Napoleon, thời thịnh trị như Nghiêu Đường xưa mà cũng đầy bức xúc nữa là. Xã hội sẽ điều chỉnh, và mỗi cá nhân cũng vậy, từ từ rồi sẽ nhận thức khác hôm qua, thay đổi tư duy cũ, vứt bỏ định kiến xưa, nếp nghĩ hẹp, bỏ cái ngại cái sợ cái rụt rè…. mà trở nên tốt đẹp hơn. Đọc mấy ngôi sao mạng, người mà chẳng có thành tựu thực tế gì, toàn ý kiến, bình luận, chỉ trích người này người kia….thì đọc để làm gì? Bị cuốn theo mấy cái phức tạp đó, tốn thời gian và bộ nhớ. Coi người có cơ ngơi sản phẩm như chú Dũng này, rồi bắt chước người ta mà làm. Hem lẽ đời mình không có sản xuất được cái gì cho xã hội? Cũng ráng tạo ra 1 thương hiệu chớ….
Nắm tay, mím môi thề với lòng là sẽ có, dù hy sinh tính mạng, dốc toàn bộ tiền bạc của cải sức khoẻ ra để có cơ nghiệp, có nhà máy nhà xưởng. Như chú Dũng này, từ cái gara salon bán xe hơi, nay chú dồn tâm huyết vô trồng và chế biến cây sâm cát (một loại dược liệu tốt như sâm Hàn Quốc mà mọc trên cát biển, nước mình chỗ nào ven biển cũng trồng được hết), rồi ra cả chục sản phẩm từ viên uống cho đàn ông, đàn bà, kem bôi mặt, mặt nạ, trà…. Rồi chú sẽ phát triển thành cơ ngơi, rồi mời cổ đông góp vốn góp trí, rồi sẽ trở thành tập đoàn to. Hành trình vạn dặm đều bắt đầu từ 1 bước chân đầu tiên DÁM bước ra khỏi bục cửa nhà mình.
Các bạn trung niên, khi đã tích luỹ được ít vốn rồi, thì hãy nghĩ đến cái lớn lao. Nhà ở thì chỉ cần 1 cái thật nhỏ, vài chục mét vuông cho thật sạch sẽ là được. Xe hơi 1 chiếc. Vợ 1 bà. Con 1 đứa. Vậy là được. Mọi vật chất khác như quần áo giày dép diện thoại tivi tủ lạnh….mình theo chủ nghĩa tối giản (minimalism) hết cho nó khoẻ người. Còn nhiêu vốn liếng, còn nhiêu sức lực…..quất hết 1 phát cho 1 nhà máy sản xuất cái gì mình ấp ủ từ ấu thơ đi. Không biết sản xuất gì thì xách giỏ lên đường. Hàn Nhật Trung Đài Sin Mã Thái Ấn Âu Mỹ Úc….gì đi hết. Đi vô siêu thị nước họ đứng coi sản phẩm cả ngày, mua về hết lật tung ra và mày mò sản xuất thử.
Khi có vài ba triệu đô, với người tiêu cực, họ sẽ chọn định cư nước ngoài, ăn sẵn cái văn minh hiện đại của cha ông người ta tạo dựng mấy trăm năm nay, chấp nhận đứng xếp hàng chờ gọi tên vô nộp hồ sơ, rồi khúm núm hạ mình ngồi phỏng vấn để mong nước kia chấp nhận mình thành công dân của nước họ. Tốn mấy năm chầu chực thẻ đỏ thẻ xanh thi quốc tịch, lãng phí quỹ thời gian đời người quá. Cũng có người nghĩ đến dân tộc, nghĩ đến quê hương và người dân nghèo, họ muốn dành số tiền đó làm điều lớn lao hơn, tạo công ăn việc làm để tạo dựng sự phồn vinh. Chê quê nghèo mà ra đi thì ai cũng làm được. Thấy quê nghèo mà ngồi nghĩ cách thay đổi, giúp người dân giàu có lên, thì mới là bậc đại nhân. Legacy là khi có cơ ngơi, giúp được nhiều người. Tự động lòng mình sẽ thấy hạnh phúc tột bậc.
Theo: Tony buổi sáng