Câu chuyện đường ống dẫn nước của Pablo và Bruno
Ở một ngôi làng nọ có hai người bạn Polo và Bruno, cả hai là người chăm chỉ, thông minh, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết với nhau, họ đều có những giấc mơ cao xa, mong muốn một ngày nào đó họ sẽ trở nên giàu có nhất làng, chỉ mong có cơ hội để đạt được mong ước đó.
Một ngày nọ, cơ hội đến với họ. Mọi người trong ngôi làng muốn thuê người chở nước từ con sông lân cận về hồ trữ nước tại sân chung trong làng. Trưởng làng đã giao công việc này cho Polo và Bruno, hai người vui mừng mỗi người xách hai xô nước đến bờ sông bắt đầu công việc chăm chỉ. Hết ngày hai người đã đổ đầy nước vào hồ trữ. Trưởng làng trả công cho họ mỗi xô một đồng.
“ Giấc mơ của chúng ta cuối cùng đã thành hiện thực” Bruno hét lên sung sướng, “ tôi không dám tin vào sự may mắn của mình”
Nhưng Polo thì không nghĩ vậy, lưng anh ta vừa đau vừa buốt, đôi tay đã sung phồng vì xách bao nhiêu xô nước. Anh ta sợ sáng nào tỉnh dậy cũng phải làm công việc này. Thế là anh ta tự nhủ rằng phải tìm ra cách tốt hơn, để đưa được nước sông vào thẳng trong làng.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi bọn họ xách xô chạy đến bờ sông, Polo nói: “ Bruno! tôi có một kế hoạch này, một xô nước chỉ được trả công một đồng, lại còn phải xách đi xách lại vất vả như vậy, chẳng thà chúng ta làm một đường ống dẫn nước, đưa nước sông dẫn thẳng vào trong làng.
Bruno giật mình kinh ngạc
“ Một đường ống sao?” Ai đã từng nghe chuyện như vậy chứ?” Bruno lớn tiếng khuyên can, “Polo! Chúng ta đã có một công việc rất ổn. một ngày tôi có thể xách 100 xô nước, vậy là một ngày được 100 đồng đấy! Tôi thành người giàu rồi. Một tuần sau tôi sẽ được một đôi giày mới. Một tháng sau tôi có thể mua được một con bò. Sáu tháng nữa tôi sẽ xây một ngôi nhà mới. Chúng ta đang có công việc tốt nhất thị trấn. Cả đời sẽ chẳng lo lắng gì nữa. Hãy từ bỏ giấc mơ ống nước hão huyền kia đi”.
Thời gian là tiền bạc, đừng bao giờ lãng phí
Polo không phải là người dễ dàng từ bỏ, anh ta nhẫn nại giải thích kế hoạch này cho người bạn thân nhất của mình, chỉ tiếc là vẫn không thể làm lung lay suy nghĩ của Bruno. Thế là Polo quyết định, cho dù chỉ có một mình cũng phải thực hiện kế hoạch này. Anh ta dùng một phần thời gian còn lại và cuối tuần để tự làm đường ống của mình. Anh ta biết rằng để đào được một đường dẫn nước trên vùng thổ nhưỡng rắn như đá thế này là một đều vô cùng vất vả. Cũng biết thu nhập được trả dựa trên số thùng nước gánh về sẽ rất ít ỏi. Có thể phải đợi vài năm nữa, đường dẫn nước kia mới mang lại hiệu quả. Nhưng Polo vẫn nhất mực tin tưởng ước mơ của mình sẽ thành hiện thực, thế nên anh ta dốc toàn lực để làm.
Không lâu sau, Bruno cùng với dân làng bắt đầu cười Polo, gọi anh ta là Polo “kẻ đào đường nước”. Bruno kiếm được nhiều hơn gấp bội lần so vói Polo, anh ta thường xuyên khoe khoang những món đồ mới mua với Polo. Anh ta mua một con lừa, một bộ yên da mới toanh, xích nó ở bên cạnh ngôi nhà hai tầng mới xây của mình. Anh ta còn mua quần áo mới, ngày ngày xơi những món ngon trong quán ăn. Dân làng tôn kính gọi anh ta là “ Ngài Bruno”. Anh ta thường xuyên ngồi trong quán rượu, vung tiền mời mọi người uống thỏa thích. Ai nấy đều hào hứng chúc tụng, tỏ ra vô cùng nhiệt tình với những chuyện cười mà anh ta kể, còn cố ý cười lớn để hùa theo anh ta.
Khi Bruno dương dương tự đắc thì mỗi buổi tối và dịp cuối tuần, Polo vẫn đang miệt mài đào đường dẫn nước. Suốt mấy tháng trời, sự nổ lực của Polo vẫn chưa tiến triển là mấy. Anh ta làm việc rất vất vả – vất vả hơn cả Bruno, bởi vì buổi tối và cuối tuần Polo vẫn phải làm việc. Nhưng Polo không ngừng tự nhắc nhở bản thân rằng, ước mơ được thực hiện trong ngày mai phải được xây dựng trên sự hi sinh của hiện tại. Từng ngày, từng ngày qua đi, anh ta tiếp tục đào, mỗi lần chỉ đào được 1cm.
Hết 1 cm lại đến 1 cm … Rồi trở thành 1 mét. Anh ta vừa vung xẻng xúc vào từng thớ đất cứng ngạnh, vừa lặp đi lặp lại câu nói này. Hết 1cm đến 1cm… Rồi trở thành một mét, sau đó sẽ là 10 mét, 20 mét, 100 mét….
“ Sự đau đớn ngắn hạn sẽ mang đến kết quả dài hạn”. Sau khi hoàn thành xong công việc mỗi ngày, Polo sức cùng lực kiệt, lê bước trở về căn nhà đơn sơ của mình, anh ta luôn tự động viên mình như vậy. Polo đo lường hiệu suất làm việc của mình bằng cách đặt ra mực tiêu cho mỗi ngày. Polo nhất mực kiên trì như vậy là vì anh ta biết rằng, sớm muộn sẽ có một ngày, sự hồi đáp sẽ lớn hơn rất nhiều so với sự hi sinh hiện tại.
Ngày qua ngày, thàng qua tháng, thời gian cứ thế trôi đi. Đến một ngày Polo nhận ra rằng đường dẫn nước của mình đã xong được một nữa, điều đó cũng có nghĩa là anh ta chỉ cần xách nước một nữa quãng đường so với trước đây. Polo cũng dùng khoảng thời gian dư ra đó để tiếp tục đào đường dẫn. Và cuối cùng, ngày đường dẫn nước hoàn thành cũng sắp đến gần.
Khi nghỉ ngơi, Polo thấy người bạn thân Bruno của mình vẫn đang vất vả xách nước đường xa. Lưng của Bruno ngày càng gù, hơn nữa do lao lực lâu ngày, bước chân cũng bắt đầu chậm dần. Bruno tỏ ra rất bực bội, không vui, dường như anh ta chán chường vì định mệnh đã bắt anh ta phải đi xách nước vất vả như vậy. Thời gian ngủ nghỉ ngày càng ít, trái lại Bruno thường xuyên sa đà ở quán rượu. Khi Bruno bước vào, những khách quen trong quán đều thì thầm với nhau: “ Bruno kẻ xách thùng đến rồi”. Khi một gã say trong thị trấn bắt chước điệu bộ lưng gù, lê đôi bàn chân đi gánh nước của Bruno, mọi người đều bật cười ha ha. Bruno không còn mời rượu mọi người nữa, cũng không kể chuyện cười nữa. Anh ta chỉ lặng lẽ ngồi trong một góc tối tăm, những bình rượu rỗng la liệt xung quanh.
Cuối cùng, thời khắc trọng đại của Polo đã đến – đường dẫn nước hoàn thành! Dân làng chen nhau đến xem nước sông đã được dẫn thẳng vào trong làng. Giờ đây làng họ đã có nguồn nước trong lành không bao giờ cạn. Những làng lân cận có nhiều người chuyến đến làng này để ở, ngôi làng càng ngày càng phát triển và sung túc hơn xưa.
Đường dẫn nước hoàn thành, Polo không còn phải đi xách nước nữa. Cho dù anh ta có làm nữa hay không, nước sông vẫn cuồn cuộn chảy theo đường dẫn. Khi anh ta ăn cơm, nước đang chảy vào, khi anh ta ngủ, nước cũng chảy vào, khi anh ta cuối tuần rong chơi, nước vẫn đang chảy vào. Nước chảy vào trong càng nhiều, số tiền chảy vào túi Polo cũng càng nhiều.
Bài học rút ra:
Đừng chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không để tâm đến lợi ích lâu dài.
Mỗi thành quả đạt được đều phải đánh đổi, hi sinh, chỉ khi kiên trì chấp nhận được những điều đó chúng ta mới có thể chạm đến thành công.
Nếu chúng ta còn trẻ mà đã mang tư duy an nhàn, hưởng thụ thì đến 20, 30,… năm sau chúng ta sẽ trả một cái giá rất đắt.
Trích trong sách “Đừng Chọn An Nhàn Khi Còn Trẻ”