Home / Sống / [Sách hay] Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng

[Sách hay] Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng

Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng
Tác giả: Mễ Mông
Người Dịch: Bùi Nhung

Giới thiệu sách:
Cuốn này thì mang đạm chất phong cách của người con gái hiện đại, sống một cách thực dụng (mang tính tích cực) và không dựa dẫm, lệ thuộc vào bất cứ ai, nhất là người yêu, và chồng con sau này. Xuyên sốt tác giả đề cập hầu như những mẩu chuyện về tình yêu, nhưng tựu chung lại đều có một cái kết liên quan mật thiết đến TIỀN.

Các đoạn trích hay:

Tôi thích tiền

Trong cuộc đời, kì thực mỗi người ai cũng có lòng tham. Nhưng không phải ai cũng bộc trực, thẳng thắn trình bày quan điểm của mình về chuyện tiền bạc như Mễ Mông. “Tôi thích tiền, tôi thích những đồng tiền có lai lịch trong sạch rõ ràng, ẩn chứa hương vị của sự vất vả và kiên định, để khi cùng bạn trai hẹn hò tôi có thể phóng khoáng cầm lấy hóa đơn nói để em trả; để những khi buồn, có thể tự mình đi ăn một bữa ngon tại một nhà hàng sang trọng nhất mà không cần phải cân nhắc giá cả trên menu; để sau này nếu bị thất tình, tôi vẫn có căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách để trở về”.

Đồng tiền bản thân nó không xấu, mà chính cách con người sử dụng khiến nó bị biến chất. Chỉ cần là những đồng tiền bạn kiếm được là chính đáng, có sao đâu khi trở nên giàu có? Hãy thứ tha cho những ham muốn thực tế của chính mình. Cuộc đời bất công vốn là một chuyện tốt.

Vì nó giúp mọi người chứng minh được rằng nỗ lực của họ nhất định sẽ được tưởng thưởng xứng đáng. Trong cuốn sách này, Mễ Mông đưa vào rất nhiều những mảnh ghép cuộc đời khác nhau xung quanh tác giả. Nhưng nó đều nằm trong một qui luật, ai càng cố gắng, nỗ lực dốc sức, người đó càng tự do và mạnh mẽ. Người tài giỏi tất sẽ gặp thời. Bởi vì chúng ta độc lập về kinh tế, chúng ta mới có quyền tự do lựa chọn, thậm chí kể cả tự do nhân cách. Người ta không dựa vào đồng tiền để phân chia giai cấp, mà dựa vào tư duy, vào thực lực.

Nếu muốn, đừng cố gắng nữa, hãy nỗ lực hết mình

Sự khác biệt giữa cố gắng và nỗ lực hết mình là khi bạn cố gắng, bạn cảm thấy mình đã dốc hết sức, nhưng khi bạn đã dốc hết sức, bạn lại cảm thấy nỗ lực của mình dường như vẫn chưa đủ.

Trong Sống thực tế giữa đời thực dụng, Mễ Mông có kể về một game thủ tên Sky. Chính câu chuyện này sẽ khiến bạn không còn mặt mũi nào nói bản thân đã cố gắng đủ rồi. Sky mê mẩn game StarCraft từ hồi năm lớp 8, từ đó không ngừng tìm kiếm giới hạn cao nhất của nỗ lực. Cậu dành toàn bộ thời gian, tiền bạc và cả sinh mệnh cho game đến nỗi khi tất cả các đối thủ của cậu đã ngủ, game thủ từ hạng hai, hạng ba đến hạng 88 đều không muốn chơi với cậu nữa, lúc đó cậu mới kết thúc một ngày tập luyện của mình.

Người bình thường gặp đối thủ mạnh hơn mình , chơi hai ba ván sẽ chán nản bỏ cuộc, cảm thấy vô nghĩa, tuyệt vọng không chơi tiếp nữa. Nhưng Sky không như vậy, cậu không sợ thua, trái lại còn cầu xin đối thủ đừng nương tay, đừng nhường cậu. Cậu để được thi đấu phải đi khắp nơi mượn tiền đi xe tàu hỏa, một ngày chơi 10 đến 14 tiến đến chai tay dày cứng. Sky nói với bố nếu thua giải đấu lớn nhất thế giới WCG cậu ấy sẽ bỏ chơi game. Kết cuộc, cậu ấy năm nào cũng thua thảm hại.

Sky vô cùng bất lực thậm chí còn có ý định tự tử vì cậu ấy biết mình khó bỏ được niềm đam mê với game. Sau đó, cậu làm thêm ở một quán net, nuôi chí trở thành tuyển thủ bán chuyên nghiệp dẫu chỉ nhận được 100 tệ, ngủ ở nhà kho.
Năm 2004 Sky đã được thi với đối thủ Xiao T thiên tài và lần này, cậu chiến thắng. Đây chính là trận đối đầu đỉnh cao giữa chăm chỉ và thiên tài.

Điểm đáng sợ của Sky là mọi đối thủ trước khi vào trận đấu đều biết Sky sẽ dùng đấu pháp gì nhưng cuối cùng vẫn bị cậu đánh bại. Xiao T mới đầu còn tỏ ra rất khinh thường Sky vì cảm thấy lối chơi của cậu ngốc nghếch, vụng về và cứng nhắc nhưng lại bị chính nó thất bại, từ đó bắt đầu khâm phục cậu.

Từ trận đấu huyền thoại ấy, Sky đã phá kỷ lục của thần tượng CQ20000 trở thành nhân vật thần thoại trong giới thể thao điện tử Trung Quốc. Sau tất cả, chỉ những người bình thường vẫn không chịu khuất phục sự tầm thường của bản thân, biết rõ là không thể nhưng vẫn làm, cuối cùng chiến thắng thiên tài kiệt xuất.

So với thiên tài, chúng ta muốn thấy kỳ tích hơn. Vì thế, nếu chỉ là một con người tầm thường, bình phàm, xin đừng cố gắng nữa mà bắt đầu từ bây giờ hãy nỗ lực hết mình.

Vì yếu đuối nên càng phải học cách trưởng thành

Con người sẽ trưởng thành ba lần. Lần đầu là khi nhận ra mình không phải trung tâm thế giới. Lần thứ hai là khi phát hiện ra dù cố gắng đến đâu vẫn có những việc cảm thấy thật bất lực. Lần thứ ba là khi biết rõ có những việc bản thân không thể làm được nhưng vẫn cố gắng tranh đấu đến cùng.

Con người chính là nhờ thế giới thực dụng này mà trưởng thành tươi đẹp, xuất chúng như thế. Nếu không được chui rèn, tôi luyện trong dao mài từng nhát chúng ta đều biết rằng sẽ không có kim cương xuất hiện mà cắt kim cương. Không thể phủ nhận có rất nhiều người sinh ra đã ngậm thìa vàng là quý công tử, tiểu thư của gia đình giàu có.

Nhưng đó có phải là lí do để chúng ta ngừng cố gắng? Với tư cách là một chú rùa nhỏ có thể sẽ thua thỏ ở trên vạch xuất phát của số phận nhưng phải thắng ở nghị lực vươn lên, phải dẫn đầu trong những chú rùa khác. Mễ Mông đã từng là “nữ hoàng càn quấy” chỉ cần viết xong một bài văn đã thấy mình thật chăm chỉ, cần được nghỉ ngơi, giải khuây. Cô ấy từng ghen tỵ với cô gái có bài viết rất bình thường, toàn thể loại ảo tưởng nhàm chán nhưng kiếm được rất nhiều tiền.
Sau đó, Mễ Mông mới biết được ngày nào cô gái kia cũng cần mẫn viết 5.000 đến 10.000 chữ, dám ngồi ngoài hành lang khách sạn viết bài trong ánh đèn máy tính mờ ảo vì sợ mình làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn. Thực tế, gia đình cô gái kia vô cùng giàu có, mở một chuỗi siêu thị tư nhân, cô ấy chăm chỉ, cố gắng đến độ khiến không ai dám nghĩ cô ấy là tiểu thư nhà giàu.

Cô ấy nói, gia đình tôi có tiền thì liên quan gì đến tôi. Mễ Mông của bây giờ làm việc hơn 14 tiếng một ngày, tối nào cũng ngồi viết đến mắt híp lại, đi taxi hay đợi phục vụ dọn đồ ăn đều có thể lôi laptop ra viết bài và giờ cô ấy chẳng bao giờ ghen tỵ bất cứ ai cả. Ghen tỵ chỉ đến khi chưa cố gắng hết sức.

Tất cả mọi thứ người thành đạt có được đều giấu phía sau những giọt nước mắt, mồ hôi.

Vì nghèo nên phải cố gắng. Vì yếu đuối nên càng phải học cách trưởng thành.

Biển rộng cho cá nhảy, trời cao để chim bay” (Lưu Du).

Hãy là một chú rùa con kiên cường và đừng bao giờ từ bỏ rồi cuộc sống thực dụng này sẽ khiến bạn có được những gì bạn ước muốn. Đó chính là thông điệp sâu sắc nhất mà bất cứ ai cũng ngộ sẽ ra sau khi khép lại hơn 350 trang sách Sống thực tế giữa đời thực dụng.

Một cuốn sách mà từng dòng chữ đều thuyết phục người đọc hãy neo đậu tương lai mình trong bến bờ của trách nhiệm cuộc sống và hứa hẹn hạnh phúc với bản thân. Vì mọi sự tốt đẹp đều cần có sự chuẩn bị lâu dài. Vì mọi vận may đều đến từ những nỗ lực không ngừng nghỉ. Vậy nên mỗi người hãy sống thực tế giữa đời thực dụng để tìm ra được bến bờ cuối cùng của chính mình.

Con nhà giàu dựa hơi bố mẹ có Công bằng không? Thật ra, Rất công bằng

Tôi nhận được tin nhắn đầy kích động của một fan hâm mộ như thế này: “Mễ Mông thân mến, tôi muốn hỏi chị một việc. Chị có biết ở đâu bán khẩu AK-47 không? Tôi muốn bắn vỡ sọ thằng bạn cùng phòng của tôi. Chuyện là như thế này, tối hôm qua tôi dẫn bạn gái đi thuê phòng khách sạn. Sau đó tôi gặp bạn cùng phòng của mình…

Tôi bắt đầu tưởng tượng, thế rồi mấy người họ 3P và vì vậy anh ta mới muốn giết bạn cùng phòng chăng?

Chết tiệt, mọi chuyện lại không phải vậy, buồn cho cái tâm tình hóng hớt đang hừng hực cháy trong lòng tôi.

Fan hâm mộ của tôi kể, giờ anh ta mới biết, khách sạn mà bạn cùng phòng đến thực tập là của nhà cậu ta. Đó chính là quà sinh nhật bố cậu ta tặng. Fan hâm mộ của tôi cảm thấy không thoải mái. Anh ấy đã giữ gìn trinh tiết được 21 năm, tới đêm qua là 22 năm, thế mà vì chuyện đó đã chẳng thể khơi dậy chút ham muốn nào. Anh ấy cảm thấy thế giới thật không công bằng; những đứa có bố mẹ giàu đều đáng ghét.

Kỳ thực, bạn đừng bất bình.
Có cha mẹ giàu rất công bằng.

Vì sao ư? Chúng ta hãy xét từ góc độ lịch sử. Những người thuộc thế hệ chúng ta thường coi việc dựa hơi bố mẹ là chuyện không công bằng. Chúng ta không làm gì sai, tại sao phải làm nền cho đám con nhà giàu như vậy? Có lần tham gia tụ họp, tôi nghe đám con nhà giàu thảo luận chuyện đến Mỹ mua đất, một triệu một cánh đồng rẻ quá, tôi tưởng họ đang nhắc đến cánh đồng trong game Nông trại vui vẻ.

Tôi hiểu tâm trạng khó chịu khi nói chuyện với đám con nhà giàu. Vì sao họ chỉ nỗ lực như chúng ta, nhưng lại có nhiều cơ hội và mối quan hệ hơn?

Tuy nhiên, tôi phải nói thật rằng. Cạnh tranh không bắt đầu từ thế hệ của chúng ta. Nó đã bắt đầu từ thế hệ trước rồi.

Bố người ta chăm chỉ cố gắng hơn bố chúng ta.
Bố người ta quyết đoán hơn bố chúng ta.
Bố người ta dám mạo hiểm hơn bố chúng ta.
Những năm 80, 90 của thế kỉ XX.
Bố chúng ta còn đang ăn cơm nhà nước, hưởng lương hằng tháng.
Bố người ta đã ra ngoài xã hội lập nghiệp, kiên định đến cùng.

Đã nhìn ra sự khác biệt chưa? Sự khác biệt về chất đúng không? Tôi biết, bạn muốn nói là: “Ồ không. Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe. Chúng ta đều là con nhà nghèo, bạn đừng tùy hứng nữa được không?”

Khi người bạn của tôi mới hơn 2 tuổi, bố cô ấy đã đi Thâm Quyến mở một xưởng may quần áo. Sau đó mẹ cô ấy cũng tới giúp chồng quản lý xưởng may nhỏ kia. Từ đó, trong lòng cô ấy, hình ảnh bố mẹ chỉ là qua những bức ảnh gửi về.
Chính xác cũng không hẳn vậy, nhưng mỗi năm cô ấy chỉ được gặp bố mẹ một lần vào dịp năm mới, cảm giác tồn tại ít ỏi như ông già Noel vậy.

Cô ấy lớn lên nhờ sự chăm sóc của bà ngoại. Cô bạn nhỏ này của tôi khá ngốc nghếch, sống với bà ngoại cũng cảm thấy không sao. Sau đó cô ấy đến nhà tôi chơi mới biết một gia đình bình thường nghĩa là con cái ngày nào cũng có thể nhìn thấy bố mẹ. Khi ăn cơm bố mẹ gắp thức ăn cho con. Khi trời lạnh bố mẹ mặc thêm áo ấm cho con. Cô ấy ghi hết những điều nhỏ nhặt đó trong nhật ký, những điều cô ấy chưa bao giờ trải qua.

Cô ấy ầm ĩ muốn đến Thâm Quyến, muốn được gặp bố mẹ. Lần nào bố mẹ cũng nói năm sau sẽ về đón cô ấy.
Mười mấy cái “năm sau” đã qua.
Cô ấy sợ cô đơn, sợ ở một mình, luôn bảo chúng tôi đến nhà ngủ cùng.
Cô ấy sợ trời mưa, vì không có bố mẹ mang ô tới đón.
Cô ấy sợ họp phụ huynh học sinh, vì bà cô ấy nặng tai, mà thầy giáo nói rất khó nghe.

Mãi đến sau này, bố mẹ cô ấy làm ăn buôn bán ổn định, công ty phát triển lớn, thuê thêm giám đốc nghiệp vụ về quản lý, mới đón cô ấy ở cùng. Khi đó cô ấy đã vào đại học rồi. Vì cả tuổi thơ và tuổi thanh xuân đều không ở cùng bố mẹ, tình cảm giữa cô ấy và bố mẹ rất lạnh nhạt.

Dạo trước chúng tôi nói chuyện trên mạng, có tán gẫu về bố mẹ. Tôi than thở mẹ tôi thật quá đáng, tôi mua tặng bà một con chồn, bà cho rằng tôi đang diễn Tuyết sơn phi hồ. Cô ấy bảo, “Thật ngưỡng mộ cậu, quan hệ của cậu với mẹ tốt thật đấy, tớ với bố mẹ không được như thế, tớ chẳng bao giờ đùa giỡn, cũng chẳng bao giờ giận dỗi họ. Đến giờ mỗi khi nói chuyện với bố mẹ, tớ đều dùng từ ngữ lịch sự.

Bố mẹ cô ấy chỉ hỏi cô ấy có thiếu tiền không? Nếu hết họ sẽ cho thêm. Nửa năm trước cô ấy đến Mỹ sinh con, là một cặp song sinh, bố cô ấy gửi 10 triệu vào tài khoản.

Viết đến đây, tôi muốn nói là, bạn thấy con nhà giàu có tiền, chẳng qua vì bố mẹ họ đã liều mình kiếm tiền, cũng đã hy sinh cả tình thân. Nhưng đang viết đột nhiên tôi lại nghĩ, mối quan hệ chỉ có tiền cũng rất tuyệt. Tôi đang nghĩ gì thế này? Tự vả hai cái mới miễn cưỡng tỉnh táo.

Dù nói thế nào, bọn họ đã rất vất vả phấn đấu cho sự nghiệp của bản thân. Khi làm ăn buôn bán ở Thâm Quyến, bố mẹ cô ấy từng phá sản ba lần, trải qua không ít thăng trầm, thời kỳ nghèo khó nhất họ đã sống dưới chân cầu vượt. Có một năm, vì không kịp quay vòng vốn, bố cô ấy bị hội cho vay nặng lãi thuê người đến đánh, mẹ cô ấy qua một đêm như bạc cả mái đầu.

Trải qua càng nhiều vất vả càng dễ kiếm tiền, sau đó để lại cho con cái, thế có gì là không công bằng? Phải nói là rất công bằng ấy chứ. Bố mẹ chúng ta sống ổn định an nhàn, bố mẹ họ chấp nhận mạo hiểm kiếm tiền. Giờ chúng ta muốn họ giống như mình, vậy mới gọi là không công bằng.

Chúng ta thấy phản cảm, ghét bỏ đám con nhà giàu dựa hơi bố mẹ do chênh lệch giàu nghèo? Không phải như vậy. Điều thật sự khiến chúng ta khó chịu chính là vì sao mình không phải con nhà giàu? Có ai không muốn trở thành Vương Tư Thông chứ?

Chúng ta không ghen tức vì sự bất công, mà bất mãn bản thân không được xếp vào danh sách những kẻ hưởng lợi kia.
Nếu nhà nước quy định bắt đầu từ hôm nay, toàn dân phải nịnh nọt bạn vô điều kiện, quy định này có công bằng không?

Không công bằng.
Bạn có thích không?
Chính vì sự giàu sang có thể cha truyền con nối, thậm chí cơ hội, mối quan hệ cũng có thể cha truyền con nối, chúng ta mới có cơ hội trở thành “đại gia” để lại phúc đức cho đời sau. Chúng ta không phải con nhà giàu, nhưng con cái chúng ta vẫn có cơ hội trở thành con nhà giàu.

Một người bạn của tôi gia cảnh nghèo khó, phải dựa vào khoản trợ cấp cho vay mới học hết đại học. Khi đó ở trường anh ấy nổi tiếng với thành tích cực cao, nghỉ hè nghỉ đông đều không về nhà, tỉnh giấc là lao vào học. Vừa ăn cơm, đi đường vừa ôn bài đã là gì, đi vệ sinh cũng học từ mới. Cuối cùng anh ấy đã nhận được suất học bổng toàn phần của một trường nổi tiếng ở Mỹ, chuyên ngành kinh tế. Về nước anh ấy gia nhập một ngân hàng đầu tư, vừa thức giấc đã lao vào làm việc.

Vợ chồng anh ấy khó khăn lắm mới sắp xếp được một kỳ nghỉ ở đảo Maldives, nhưng trong khi người khác cả ngày tắm biển ăn chơi, anh ấy ngồi trên bãi cát, mở máy tính họp trực tuyến. Hiện giờ con anh ấy đang theo học ở một ngôi trường quý tộc, học phí mỗi năm 300 nghìn tệ, anh ấy nộp một đống tiền cũng không thèm chớp mắt. Anh ấy là con nhà nghèo, nhưng con anh ấy lại là con nhà giàu.

Thay vì oán trách quy tắc ngầm của xã hội, không bằng tự khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, thích ứng với mọi quy tắc, thậm chí có năng lực thay đổi những quy tắc đó. Trên thực tế, có rất nhiều việc ngoài mặt xấu xí, nhưng chúng ta vẫn phải ngầm thừa nhận những giá trị tốt đẹp của nó.

Ít ra thế giới này còn chấp nhận sự nỗ lực. Chỉ cần nỗ lực, chúng ta có thể cải thiện cuộc sống của chính mình và của cả thế hệ sau.

Bạn không phải Vương Tư Thông, nhưng có thể trở thành Jack Ma. Đừng để con bạn thua ngay từ vạch xuất phát, câu này quá cũ rồi, nhưng bạn có biết đâu là vạch xuất phát không?

Bạn chính là xuất phát điểm của con bạn.
Nếu bạn căm ghét những kẻ giàu có, thay vì so bì bất mãn, chi bằng hãy cố gắng một chút, trở thành người giàu có khiến người ta ganh ghét.