Home / Sống / Ham muốn tột bậc của bạn là gì?

Ham muốn tột bậc của bạn là gì?

Ham muốn tột bậc của bạn là gì? – Tony Buổi Sáng

Nếu một khi bạn muốn một cái gì đó, bạn phải biết chắc là:

– Năng lực mình đủ có thể thực hiện
– Dám làm
– Kiên trì đến cùng, làm khô máo, chết thôi.

Còn năng lực không có, không dám làm, tính cách bỏ cuộc nửa chừng thì thôi, đừng MUỐN. Muốn mà không dám làm thì thành người nhảm nhí.

Ví dụ: muốn du học, mà tiếng Anh không vô vì não “ngu bền vững”, thì phải có sự đột phá trong cách học, ví dụ biến mất vài tháng, lên Măng Đen tu luyện, nếu đã tu vài tháng mà vẫn không hiểu he is, we are là gì, thì thôi, em lạy anh. Có tiếng Anh IELTS 6.5 rồi thì bắt đầu lựa trường, nộp đơn. Nộp miết khi được nhận. Ví dụ vậy. Chứ muốn du học mà không có bất cứ động thái gì, thì để làm gì các bạn nói đi. Mình phải khách quan trọng sự thật đến tận cùng là bản thân mình “vừa lười vừa ngu”, thì thôi, bỏ vụ du học đi, nó là ham muốn viển vông, không bao giờ thành sự thật.

Hoặc mình MUỐN sở hữu 1 cái resort/spa/retreat giữa ruộng như cái Mango Home của dì Nhung (Bến Tre) hay có 1 công ty du lịch mạo hiểm Oxalis chuyên thám hiểm hang Sơn Đoòng của cậu Á (Quảng Bình), độc quyền thám hiểm hang, mấy ngàn đô 1 người cho 1 chuyến tham quan, mà lịch đặt full đến mấy năm sau rồi, THÌ PHẢI CHỌN LÀM DU LỊCH là cái mình SỐNG CHẾT. Các cơ hội ngành nghề khác, tốt cỡ nào mình cũng ko quan tâm. Rồi đi khảo sát đất khắp nơi, làm ở nhiều resort khác nhau để có kinh nghiệm, rồi tích tiểu thành đại, mua đất ven sông ở quê xa, ban đầu mua cái nhỏ dần rồi lớn ra, hoặc rủ mọi người cổ phần nhau làm, về quê làm chứ ở phố làm gì có resort.

Ham muốn đến tột cùng nó vậy, không phải “ước muốn có resort” mà đu ở Sài Gòn Hà Nội khói bụi ồn ào, nay làm giao nhận, mai làm quảng cáo, mốt làm dệt may, bữa nọ làm giáo dục, bữa kia làm nông nghiệp, bữa quán cà phê, bữa nhà hàng, vô công ty mình thấy ông chủ mình làm nghề này kiếm tiền được cái mình cũng mon men mở ra làm y chang, chụp giật được 3 bữa thì hết làm nổi, cò con kiếm sống qua ngày.

Thấy người ta phất lên nhờ bán nhà đất, chơi tiền ảo, mình cũng lao vô môi giới bất động sản, quánh chứng khoán, chơi tiền ảo. Mất tiền thì chán nản tuột mood, nhưng khi có tiền rồi thì lại thấy không phải cái mình muốn là cái này, cảm giác không thoả mãn. Chứ mong muốn tột cùng ngày xưa đâu mà đầu óc xao động vậy? Hay là mình nằm trong nhóm lao nhao lắng nhắng?

Khởi nghiệp 1 NGÀNH NGHỀ MÌNH CHỌN, phải là ham muốn tột bậc của cá nhân mình, không theo phong trào hay nghe ai nói hoặc thấy ai đó làm mà thích. Khi không phải là ham muốn tột bậc, người ta sẽ bỏ cuộc khi gặp thất bại (đa số khởi nghiệp thất bại trên toàn thế giới), nhưng qua vài lần thất bại mà vẫn làm tiếp, thì mới thành công (vì họ đã học được bài học từ thất bại của bản thân mình).

Nếu muốn có 1 body đẹp, thì dậy sớm tập gym chạy bộ, ăn uống lành mạnh, thể dục. Chưa ai mà không tập luyện thể thao mà thân hình thon gọn, phong cách nhanh nhẹn, da dẻ hồng hào do máu lưu thông đều đặn,…Nếu mình lười, không kỷ luật, ham ăn thịt và quẹt điện thoại, thì gỡ tấm gương trong phòng tắm của mình ra, kẻo đang tắm nhìn vào đấy và ói mửa vì thấy ai đó quá xấu.

Ham muốn tột cùng của mình là 1 gia đình, thì đánh đổi tất cả việc học hành, sự nghiệp vì gia đình, dù cơ hội ngon ăn cỡ nào cũng say NO. Còn nếu sự nghiệp là mong muốn tột cùng của mình, thì phải hy sinh, đánh đổi hạnh phúc cá nhân như lập gia đình trễ, giữa bữa cơm chiều với chồng/con/bồ ngày sinh nhật của họ và đi ăn với khách hàng quan trọng, chọn đi ăn với khách. Không ai làm việc tốt xuất sắc khi vợ/chồng/người yêu cầm mũ bảo hiểm ngồi chờ trước cửa công ty lúc 5h chiều. Không thể cân bằng được mọi thứ trong 1 giai đoạn cuộc đời. Làm tướng phải chinh chiến khắp nơi, lâu lâu tạt về thăm vợ hiền con thơ rồi tiếp tục chinh phục vùng đất mới, chứ ngồi đó suốt ngày rú rú với vợ con thì làm lính quèn chứ tướng gì lạ vậy.

Các doanh nghiệp tuyển được người có HAM MUỐN TỘT CÙNG/MONG ƯỚC TỘT BẬC với việc phát triển bản thân và doanh nghiệp, mới nên toàn tâm toàn ý đào tạo để thành hạt nhân lãnh đạo sau này. Còn bạn trẻ nào hơi muốn muốn, nay muốn cái này mai muốn cái khác, em chỉ muốn kiếm tiền….thì không đưa vào nhóm elite (tinh hoa) của mình. Họ sẽ bỏ cuộc trong vòng 3 nốt nhạc vì với người đa mục tiêu, đầu óc luôn xao động. Thấy người ta làm gì cũng thấy ham, thấy muốn. Thấy người ta muốn cái này cái kia và nói “em cũng mún vại”.

Chưa doanh nhân nào có trăm có ngàn tỷ, có cơ sở nhà máy xí nghiệp này nọ…mà mục tiêu kinh doanh của họ là kiếm tiền. Mục tiêu của họ luôn là lớn hơn chỗ kiếm tiền rất nhiều. Còn người mà mục tiêu kiếm tiền thì sẽ mãi mãi cò con qua ngày, không làm lớn được, đơn giản là sợ mất tiền, và cũng không hạnh phúc vì không thoả mãn được ước mơ. Sợ mất tiền thì tài giỏi mấy cũng làm thui thủi 1 mình, không dám cổ phần lớn ra vì sợ người ta ăn mất.

Tất nhiên, đọc đến đây, đám đông sẽ cãi, vì với họ “mất tiền thì ai chẳng sợ”. Vì họ không biết có những người không sợ mất tiền, và hiện đã làm rất lớn. Nhưng vì chưa biết, chưa gặp, chưa dám….nên chưa tin đấy thôi.

Như cậu Á này (các bạn gọi dì Nhung thì gọi cậu Á vì cậu và dì học cùng lớp trường du lịch ngày xưa). Cậu có 1 ham muốn tột bậc là đưa quê hương Quảng Bình của cậu thành thủ phủ du lịch mạo hiểm của châu Á, và cậu đang ngày đêm túc trực ở Quảng Bình để biến nó thành hiện thực. Đường bay quốc tế nối khách Thái Lan đã mở (chỉ thiếu thêm đường bay nối Siem Reap và Luang Prabang thì dễ share khách quốc tế hơn), rồi các hoạt động vui chơi giải trí để du khách xài tiền phải được đầu tư như người Thái, họ đầu tư rất lớn, đồng thuận xã hội rất cao…sẽ khiến Quảng Bình nhanh chóng trở thành 1 điểm đến của du lịch toàn cầu.

P/S: 1 người con quê hương, đóng góp lớn nhất là tạo công ăn việc làm cho người dân quê. Để không còn cảnh mùng 4 mùng 5 Tết, người người ra đứng ở quốc lộ để đón xe vào miền Nam xin việc. Việc làm ở quê không có, thanh niên cả nước đi Sài Gòn Bình Dương tìm việc làm, để lại những làng quê toàn trẻ con, người già và những tiếng thở dài. Mình có ăn có học, có trí hơn người, phải giúp đỡ họ, không phải lâu lâu tạt về từ thiện mấy thùng mì tôm, quần áo cũ, tiền bạc cơm có thịt có rau gì. Mì tôm ăn xong nổi mụn, quần áo rồi sẽ rách, cơm có thịt liệu được mấy bữa? Đầu tư một công ty, một resort, một nhà máy, một nông trại lớn, một cơ sở sản xuất kinh doanh giải quyết 600 lao động địa phương như cậu Á, có phải là tạo phúc cho 600 gia đình đó không? Dồn hết tiền bạc vốn liếng quan hệ về quê đầu tư, đó mới là TỪ THIỆN tốt nhất. Doanh nhân vậy mới là tài giỏi, đáng nể phục. Sài Gòn, Hà Nội, New York, Singapore….không có mình thì họ vẫn rất giàu có, mấy trăm năm nay. Còn quê mình nếu có mình trở về đầu tư làm ăn, thì sẽ bớt nghèo hơn.

Hôm qua chúng ta hô vang “ăn đậu, ăn đậu” thì hôm nay hô to “cậu Á, cậu Á”. Đã trót yêu dượng Tony (nhân vật văn học không có thật) thì phải yêu những người thật việc thật như bác Mỹ (Trà Vinh), dì Nhung (Bến Tre) và cậu Á (Quảng Bình).

Theo: Tony Buổi Sáng