Dám Thất Bại
Tác giả: Walter Doyle Staples
Nội dung chính:
Giá trị của thất bại – bài học rèn luyện để thành công
Như là định mệnh, tôi đã bắt gặp quyển Think & Grow Rich (Cách nghĩ để thành công) của tác giả Napoleon Hill, tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nó, tôi đã thật sự vận dụng những điều học được từ sách. Tháng giêng 1977, chúng tôi bắt đầu thành lập tập đoàn Forfiss, một công ty bán hàng trực fiếp, và thêm công ty chuyên huấn luyện doanh nhân. Tất cả các bạn thưở nhỏ của tôi đều giữ những vị trị chủ chốt trong công ty và mời thêm một số người danh fiếng cộng tác. Chúng tôi đang bay vút trên cao. Nhưng đến tháng 8. 1983, công ty phá sản.
Sau hai tháng ví fiền đã cạn, tôi quyết định đi xin việc. Việc làm công cho người khác là viên thuốc vừa đắng vừa khó nuốt mà tôi phải cố nuốt.
Hai năm sau, tôi bắt đầu “ngứa nghề” trở lại, tôi cùng một số người cũ đã gây dựng một công ty, một trong những công ty tỏa sáng của Malaysia.
Theo tôi, chiến thắng và thất bại không phải là việc một sớm một chiều. Chiến thắng và thất bại là việc suốt đời. Nhờ những bài học từ thất bại mà ta trở thành người chiến thắng vĩ đại hơn!
Vậy giá trị thật sự của những bài học thất bại là gì?
Cuộc sống không phải là trốn chạy những sai lầm hay từ bỏ mọi thứ khi ta thất bại, mà là học cách làm thế nào lợi dụng chúng để đạt được mục đích của mình. Chỉ khi trải qua những kinh nghiệm gian nan và đau khổ, tâm hồn ta mới trở nên cứng rắn, trí óc mới trở nên finh tế, hoài bão được hình thành.
Những lần khó khăn, gian khổ sẽ rèn luyện bạn cũng như lửa thử vàng. Thực tế, trong những cuộc khủng hoảng và chiến tranh lớn các vĩ nhân được sinh ra. Thước đo thành công không phải là địa vị ta đạt được trong cuộc sống, mà là các trở ngại ta đã vượt qua để đạt tới vị trí đó. Chỉ có thất bại duy nhất trong cuộc đời một người là đã sống mà không học hỏi.
Thực ra, giá trị của thất bại cao hơn hẵn giá trị của sự thành công. Nhiều công ty đa quốc gia giờ đây họ đang chiêu mộ những nhà kinh doanh đã từng thất bại, vì những người này đã học được những bài học thiết thực và trở thành những nhà quản lý kinh doanh giởi từ chính những thất bại của mình.
Tuy nhiên, có nhiều doanh nhân vẫn có nỗi sợ hãi thất bại. Vì khi họ đã có được một cuộc sống tạm yên ổn, họ bắt đầu e sợ finh trạng đó lung lay. Nhưng, điều duy nhất lôi người ta ra khỏi thành công chính là sự e sợ thất bại. Vì vậy, rất nhiều tài năng đã bị bỏ qua vì thiếu một chút can đảm.
Xã hội đã áp đặt một giá trị hết sức thấp kém và fiêu cực lên kinh nghiệm thất bại. Chúng ta phải thay đổi thái độ của mình đối với những người bị thất bại thì xã hội sẽ có nhiều doanh nhân giỏi, nhiều nhà phát minh tài ba. Nếu quan sát kỹ ta sẽ thấy tất cả những việc phi thường của thế giới đều được thực hiện bằng lòng can đảm và mạo hiểm. Mạo hiểm không phải là liều lĩnh một cách dại dột mà là biết chấp nhận rủi ro. Người duy nhất không mắc sai lầm chính là những người không hề làm gì cả. Đừng sợ sai lầm, miễn là bạn đừng mắc cùng một sai lầm hai lần.
Vậy mà hậu quả của sự thất bại vẫn không được ưa chuộng trong xã hội chúng ta. Thế giới ngày nay yêu mến người chiến thắng và kẻ thất bại không được chấp nhận. Bất chấp sự thật là ta đã thật sự học hỏi được nhiều từ các sai lầm, ta vẫn sẽ bị trừng phạt vì mắc phải sai lầm. Bạn phải sãn sàng đón nhận sự trừng phạt: bạn bè sẽ xa lánh bạn; đừng trông mong sự ủng hộ từ những người khác; ngân hàng sẽ từ chối bạn, thậm chí người thân trong gia đình vẫn không hiểu bạn v.v..
Ngày xưa, khi phòng thí nghiệm của Edison bị bốc cháy, vợ con ông đứng chết lặng, ông mĩm cười và nói: “Vậy là tất cả sai lầm của chúng ta đã ra đi, giờ đây, ta có thể bắt đầu lại từ đầu!” Đừng xem thất bại là một kết cuộc, mà xem nó là một bài học để rèn luyện. Điều quan trọng là bạn không sợ hãi, dao động trước những cuồng phong của xã hội đang dội tới tấp vào bạn. Hãy bình finh để có thể bắt đầu!
A. Neuhrth nói: “Tôi lo lắng vì con tôi đã quá 30 tuổi mà vẫn chưa thất bại. Nếu nó không gấp gáp lên, sẽ quá trễ để chúng thất bại và học được một điều gì từ thất bại đó”. Những người nào chưa từng thất bại, chưa từng tham gia cuộc hành trình đầy khó khăn, gian khổ và đã tim được sự giàu sang một cách dễ dàng sẽ chẳng biết được làm thế nào tạo nên sự giàu sang mỗi khi họ đánh mất nó.
Những thất bại liên tiếp làm bạn lo sợ đã quá già để thành công.
Một số người cho rằng, chỉ có cạnh tranh và đánh bại người khác mới đưa đến thành công, điều đó có nghĩa là đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu. Việc hợp tác với người khác hữu ích hơn việc cạnh tranh với họ. Điều quan trọng là bạn phải thực sự cạnh tranh với bản thân mình. Những nhận thức sai lầm về việc cạnh tranh với người khác khiến ta lo âu đến nỗi nghĩ rằng ta không chịu đựng nỗi thất bại, hoặc cảm thấy đã quá già và không đủ sức để thất bại.
Hãy tự đánh giá bản thân bạn, có phải bạn đã quá già? Không ai già đi vì đã sống quá nhiều năm, người ta chỉ già đi vì đã đánh mất lý tưởng của mình. Tướng Arthur đã nói: “Càng tự tin bao nhiêu, bạn càng trẻ trung bấy nhiêu; càng sợ hãi bao nhiêu, bạn càng già cỗi bấy nhiêu”.
Điều kiện và lối sống thích hợp cộng với sự thanh thản trong tâm hồn là bạn đã có một cuộc sống trẻ trung, bền bỉ. Qua thống kê, 66% sự việc vĩ đại của thế giới được thực hiện bởi những người đã qua tuổi 60, trong đó 35% thuộc về nhóm thất thập. “Vẻ đẹp thể hình giống như một chai Coca, nó bị hư theo thời gian. Trí tuệ giống như một chai rượu, càng giữ lâu, nó càng trở nên đậm đà hơn”. Hãy quên tuổi tác đi, chỉ nên bắt đầu với các mục fiêu của bạn.
Hay là bạn lo sợ không đạt đến kết quả?
Nhiều người chỉ luôn quan tâm đến kết quả. Khi họ không đạt được thành quả mong đợi trong một khoảng thời gian nhất định, họ bắt đầu dùng các mánh khóe để đạt kết quả mong muốn, bất chấp cả đạo đức và pháp luật. Đạo đức nghề nghiệp có thể phải bị hy sinh vì lợi nhuận, họ đã không hiểu ý nghĩa thực sự của câu: “Gieo nhân gì, gặt quả nấy”. Cái ta “gặt” chính là “quả” của cái “nhân” mà ta đã trồng. Đừng sợ hãi kết quả, hãy quan tâm đến các “nhân” mà bạn đang trồng mỗi ngày. Bí mật của thành công là không lệ thuộc vào kết quả; hãy làm hết sức mình và để cho kết quả tự “chăm sóc” chính nó.
Vậy thành công liên quan đến tài năng? Học vấn? Vận may? Chưa hẵn. Chỉ có sự bền bỉ và quyết tâm giúp bạn sỡ hữu một quyền năng to lớn để đứng lên lại nhiều lần sau mỗi lần ngã. Dường như tự nhiên thường hạ gục các cá nhân bằng vận rủi để fim ra ai trong số họ sẽ gượng dậy và fiếp tục chiến đấu.
Khi ta cứ thất bại liên tục sau khi đã kiên trì trong một khoảng thời gian dài và thể hiện những nỗ lực cao nhất. Có lẽ, ta phải nhìn lại nơi mình đang đứng và xác định lại liệu ta có thể thực sự đạt được điều mình mong muốn ở đó không. “Khi bạn không thể thay đổi được hướng giá hãy điều chỉnh con tàu của bạn”. Kẻ phá sản không phải là kẻ không có một đồng xu dính túi, mà là kẻ không có nỗi một giấc mơ mới. Vì thế, đừng bao giờ quá rập khuôn và nói rằng bạn không thể thay đổi.
Vì, việc không bắn trúng đích chằng phải là lỗi của tấm bia. Để cải fiến mục fiêu của bạn, hãy cải fiến bản thân. Hãy đào tạo lại bản thân trong một công việc hoàn toàn mới mẻ có viễn cảnh tốt đẹp hơn. Như Soichiro Honda đã làm và cuối cùng ông đã làm nên lịch sử. Ông nói: “Những gì người ta nhìn thấy từ thành công của tôi chỉ là 1%, nhưng những gì họ không nhìn thấy lại chiếm 99%; đó là những thất bại của tôi”.
Hãy cho là bạn không thể thất bại. Nếu vậy, bạn sẽ làm gì? Hãy nghĩ thật ky và thành thật với chính mình: Liệu bạn có tôn trọng thay vì khinh thường những người đã cố gằng và thất bại? Liệu bạn có dám làm những điều mà trước đây chưa ai dám làm? Những người dám làm những điều mà trước đây chưa ai dám làm là người dám thất bại…
“Hãy mơ những gì bạn đang mơ
Hãy làm những gì bạn dám làm
Và hãy là cái gì bạn dám là”
(Walter Doyte Staples)