Trích dẫn hay trong sách ” 999 Lá Thư Gửi Cho Chính Mình”
* Trích “999 lá thư gửi cho chính mình – Mong Bạn Trở Thành Phiên Bản Hoàn Hảo Nhất”
Bức thư thứ 01: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày hãy luôn nở nụ cười trên môi, trên đời này ngoài sinh tử ra mọi sự đều là chuyện nhỏ. Cho dù gặp phải chuyện phiền lòng cũng đừng tự làm khó mình; bất luận hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện đen đủi, đều không nên cảm thấy bi thương. Hôm nay là ngày bạn trẻ nhất trong những ngày tháng sau này, vì còn có ngày mai, hôm nay mãi chỉ là bước khởi đầu của con đường tương lai.”
Bức thư thứ 02: “Đời người sẽ luôn có sự ấm áp bất ngờ và những hy vọng bất tận. Bất kể con đường phía trước có bao nhiêu khổ ải, chỉ cần phương hướng chính xác thì dù gập ghềnh khúc khuỷu đến mấy, cũng sẽ gần với hạnh phúc hơn là đứng ở vạch xuất phát.”
Bức thư thứ 14: “Mỗi một người ưu tú, đều từng có một giai đoạn trầm lặng, không ca thán, không trách cứ, không ngừng nỗ lực, chịu đựng sự cô đơn và lạnh lẽo trong đêm tối, luôn tin rằng bông hoa đẹp nhất cũng có thể bung nở vào lúc tăm tối”
Bức thư thứ 18: “Trong lúc người khác thức trắng đêm thì bạn đã ngủ say; khi người khác đã thức dậy thì bạn vẫn cố ngủ nướng thêm dăm ba phút. Bạn có rất nhiều ý tưởng, nhưng chúng lại khiến đầu óc bạn như muốn nổ tung lên, liền bỏ qua không nghĩ tiếp nữa, còn người khác thì vẫn kiên trì suy nghĩ đến cùng. Đến cả một cuốn sách bạn cũng phải đọc rất lâu, lúc nên làm việc thì tay cầm điện thoại, chắc chắn bạn cũng sẽ không dậy từ sáng sớm để học từ mới, buổi tối sẽ không tăng ca đến tận đêm khuya. Có nhiều khi không phải do bạn tầm thường, không có chí tiến thủ, mà là bạn chưa bỏ ra nhiều công sức bằng người khác.”
Bức thư thứ 23: “Tôi không dám nghỉ ngơi, bởi vì tôi vẫn chưa có một khoản tiền tiết kiệm nào; tôi không dám kêu mệt, bởi vì tôi vẫn chưa đạt được thành tựu gì; tôi không dám lười biếng, bởi vì tôi vẫn còn phải sống; tôi có thể từ bỏ quyền lựa chọn, nhưng tôi không thể lựa chọn từ bỏ. Vì vậy, kiên cường, phấn đấu, nỗ lực chính là sự lựa chọn duy nhất của tôi.”
Bức thư thứ 36: ”Mỗi người đều cảm thấy bản thân chưa đủ tốt, ngưỡng mộ người khác khi họ thành công rực rỡ, nhưng thực ra đa phần chúng ta đều là người bình thường, không cần chán nản, cũng đừng hoảng loạn, hãy làm một con ốc sên chăm chỉ bò hay chú chim ngốc kiên trì bay, trong cuộc sống bình thường luôn khiêm tốn và chăm chỉ. Nhất định sẽ có ngày bạn đứng ở nơi rực rỡ, sống cuộc sống mà mình từng khát vọng.”
Bức thư thứ 110: “Thật ra buông bỏ được chính là, mặc dù chúng ta không ở bên nhau, nhưng tôi vẫn có thể sống vui vẻ, cảm ơn quãng thời gian tươi đẹp có bạn trong ký ức, cũng cảm ơn bản thân hiện tại đã nỗ lực để trở nên tốt hơn.”
Bức thư thứ 131: “Tôi vĩnh viễn không đủ tốt, cũng không hoàn hảo, nhưng vậy thì đã sao? Đây là tôi, có lúc vui, có lúc lại thương cảm, có lúc hăm hở tiến bước, có lúc lại lười biếng, có lúc kiên cường, có lúc lại yếu đuối, có lúc bao dung, có lúc lại khinh thường, nhưng tôi luôn đi trên con đường ngày càng tốt đẹp.”
Bức thư thứ 158: “Ưu tú là thoái quen, sinh mệnh là quá trình, buông bỏ là trí tuệ, thiếu sót là ân huệ, cười mà không nói là độ lượng, đau mà không kêu là tu vi. Ngộ ra được những điều đó bạn chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Bức thư thứ 186:” Bạn giúp người ta bằng 100% tấm lòng, đến một ngày bạn chỉ bằng lòng giúp 80%, người ta sẽ coi tất cả ân nghĩa của bạn như chưa từng có, thà chọn một người chỉ giúp 70% để làm bạn. Một bát gạo tạo nên ân nhân, một đấu thóc tạo nên kẻ thù, lời người xưa không sai. Đừng quá dễ dãi dốc hết lòng dạ, hãy giữ lại một chút kiêu hãnh và lòng thương cho chính mình. Nhớ kĩ, thứ lạnh lùng nhất chính là lòng người.”
Bức thu thứ 238: “Khi còn trẻ, bao nhiêu buồn vui đều sẽ bị thổi phồng lên đến kinh thiên động địa. Tới khi lớn lên lại học được rằng, càng đau càng phải ung dung thản nhiên; càng khổ càng phải trầm lặng. Trưởng thànhchính là biết cách chôn vùi tiếng khóc trong tĩnh lặng.”
Bức thu thứ 307: Rõ ràng trước giờ là kiểu người ngay cả việc đi vệ sinh hay ăn cơm cũng cần có người nhắc nhở, giờ sau khi lên đại học, ra ngoài xã hội lại có thể ăn cơm một mình, đi học một mình, tự ôn bài một mình. Chẳng biết có phải do bản thân trở nên dũng cảm rồi không, hay vì đã ý thức được rằng đời người dài vậy, lấy đâu ra nhiều người đi cùng mình qua từng trạm tới vậy. Thực ra, những con đường phải đi phần lớn đều cần tự thân hoàn thành.”
Bức thư thứ 365: “Trên đời này, không có người đàn ông nào có thể đưa đón bạn đi làm cả đời, càng không có người đàn ông nào không bao giờ nói dối bạn. Nhưng quả thực sẽ có người đàn ông nguyện cả đời bên bạn, không rời xa bạn. Hãy nhớ răng, đã là con người thì sẽ có lúc buông thả, lười biếng, có khuyết điểm. Nhất định đừng ôm những kỳ vọng mà đối phương không thể thực hiện được. Muốn biết đàn ông tốt bao nhiêu nhiêu còn phải xem kỳ vọng của bạn nhiều tới đâu. Mong đợi ít đi một chút, những niềm vui bất ngờ sẽ nhiều hơn một chút.”
Bức thư thứ 366: “Không ai có thể dạy bạn làm thế nào để yêu một người hay làm thế nào để quên một người. Có lẽ trạng thái tốt nhất là, bạn đến, tôi sẽ nhiệt tình chào đón; bạn đi, tôi cũng không lấy làm bất ngờ. Có bạn bên cạnh rất tốt, những không có cũng chẳng sao.”
Bức thư thứ 404: “Mỗi lần thất vọng, em sẽ bớt làm đôi chút những chuyện minh chứng cho tình yêu bản thân dành cho anh, cho đến khi biệt danh của anh đổi thành tên thật, xóa bỏ mục “quan tâm đặc biệt”, online sẽ không chủ động tìm anh, thu dọn những món quà anh tặng, có đi tất cả hình ảnh, không còn âm thầm dõi theo anh, chính là lúc nên nói lời tạm biệt. Nhiều năm sau đó, chẳng biết anh có còn nhớ đến một người từng cố gắng trân trọng anh hay không.”
Bức thư thứ 429: “Hãy đi gặp người bạn muốn gặp, tranh thủ vầng dương đang rực nắng, gió thoảng nhẹ bay, nhân lúc người ấy còn đó và bạn vẫn chưa già.”
Bức thư thứ 537: “Bạn rõ ràng biết bản thân cần buông tay nhưng không làm được, có lẽ vì bạn vẫn đang đợi chờ điều không thể xảy ra, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.”
Bức thư thứ 627: “Cuộc đời hợp tan vô thường, thăng trầm bất định. Tâm trạng tốt là tài sản duy nhất chẳng ai có thể cướp đoạt. Trên thế giới này, nếu là của bạn thì chạy cũng không thoát, không phải của bạn có vội cũng chẳng kịp. Có được thì ung dung, an nhiên trước mọi biến cố, hết thảy tùy duyên là thái độ sống rộng lượng mà sáng suốt nhất.”
Bức thư thứ 671: “Nếu mọi chuyện không được như mong muốn, nếu những gì bạn bỏ ra không nhận được đền đáp thì cũng đừng buồn, con người luôn phải trả giá cho những tham vọng của chính mình.”
Bức thư thứ 837: “Lúc nào cũng bận tâm đến ánh mắt của người khác, chẳng trách bạn sống mệt mỏi như vậy. Hà tất phải vì những khán giả không phải của bạn mà diễn một cuộc đời giả tạo?”
Bức thư thứ 872: “Khi những giọt nước mắt rơi xuống, chứng tỏ bạn thực sự mệt rồi, thực ra cuộc đời chính là: Bạn có nỗi phiền muộn của bạn, tôi có khó khăn của tôi, ai ai cũng có những giọt lệ âm thầm, những nỗi khổ khó cất thành lời!
Ngày hôm qua không thể quên được, ngày hôm nay bận bịu tối mắt, ngày mai chẳng dám nghĩ đến, không đi được đến tận cuối cuộc đời, không vượt qua hết những gian nan, không tránh khỏi sự bất lực, không nghe trọn vẹn được những lời nói dối, nhìn không thấu lòng người, không buông được bao mối bận tâm, không nếm trải đủ đắng cay ngọt bùi….
Đó chính là cuộc đời, đó chính là cuộc sống.”
Bức thư thứ 932: “Khi bạn ngày càng xinh đẹp, tự nhiên sẽ có người quan tâm. Khi bạn ngày càng giỏi giang, tự nhiên sẽ có người coi trọng. Thay đổi bản thân, bạn mới có được tự tin, dám ước mơ mới mong có ngày nó trở thành hiện thực. Sự lười biếng có thể hủy hoại một người, nhưng sự cần cù sẽ thúc đẩy một người! Trở thành phiên bản hoàn hảo nhất, đừng vì người khác, hãy làm một người mà đến cả bản thân cũng phải ngưỡng mộ.”
Bức thư thứ 945: “Cho dù hiện tại có được ai yêu hay không, chúng ta vẫn phải cố gắng làm một người đáng được yêu. Không oán trách, không cười nhạo cũng không ngưỡng mộ ai, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, chạy băng băng trong mưa gió, thực hiện ước mơ hằng ấp ủ, đi con đường của riêng mình.”
Xem thêm:
Trích dẫn hay trong sách “Cây Cam Ngọt Của Tôi”
Trích dẫn hay trong sách “Hoàng Tử Bé”