Mong Bạn Trải Qua Giông Bão, Quay Về Vẫn Là Thiếu Niên
Tác giả: Tằng Khải
Giới thiêu sách:
Giông bão ư? Chẳng qua cũng chỉ là cơ hội để trở thành!
Ai trên đường đời cũng sẽ có lúc đi nhanh, bước chậm, khi cần tiến, lúc phải lùi, phân vân giữa tiếp tục và dừng lại. Có những lúc, cuộc đời như dát vàng, trải thảm đỏ để bạn bước đi. Nhưng cũng có thời điểm, vận mệnh chuyển xoay khiến bạn trở tay chẳng kịp, vấp ngã đau đớn khó lòng gượng dậy.
Không ai có thể lựa chọn vận mệnh, mà chính vận mệnh sẽ tạo cho mỗi người cơ hội để trưởng thành. Mỗi lúc định buông xuôi trước nghịch cảnh, hãy tự nhủ với bản thân, có lẽ đây chính là cái giá phải trả khi muốn lớn lên, là nền tảng để được hạnh phúc.
Đôi khi, hạnh phúc không phải là trời yên biển lặng, mà là trải qua mưa gió nhưng vẫn đủ trầm tĩnh sáng suốt để chèo chống bình an, trải qua giông bão vẫn có thể kiên cường giữ vững được bản thân, không bị khó khăn quật ngã, càng không bị dòng đời thay đổi. Hạnh phúc không đến từ cuộc đời, không đến từ người khác, hạnh phúc chỉ nảy nở khi ta biết sống trọn vẹn với chính mình, với những gì mình đang có.
Review cách:
Giông bão đơn giản chỉ là cái giá của sự trưởng thành.
Cuốn sách vỗ về tâm hồn mình sau những ngày dài căng thẳng.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng luôn dành cho hai từ “tuổi trẻ” những tình cảm yêu thương trìu mến nhất. Dù thuở ấy bạn đã trải qua những gì, thì bạn vẫn sẽ mãi nhớ về nó và mong được một lần trở lại.
Nhưng giữa cuộc đời đầy bon chen này, đến độ trưởng thành, chúng ta rất khó giữ được trạng thái vô lo vô nghĩ, không ưu phiền vấn vương như những ngày còn ngây dại.
Hồi còn bé, mỗi lúc bị mẹ mắng, bố cấm đoán, chỉ ước mình mau lớn thật nhanh, để có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình. Lớn lên rồi, khi va vấp với xã hội, mệt nhoài vì mưu sinh, lại chỉ ước, giá mà có thể bé lại, để luôn được bao bọc và bảo vệ.
Bạn biết mình không còn là thiếu niên trong sáng, khi bạn chẳng còn nhiều niềm tin vào tình yêu. Những mối tình tan vỡ đã biến bạn thành chú mèo cáu kỉnh muốn né tránh bất cứ ai đến gần.
Nhưng bạn đã bao giờ nghe câu nói, đại ý rằng: chúng ta chỉ già đi khi tâm hồn đã cằn cỗi? Tuổi tác, hay những “giông bão” cuộc đời bạn trải qua, tất cả chúng có thể khiến bạn buồn bã, nhưng xin đừng để chúng biến bạn thành một hòn đá lạnh lùng, một cành cây khô cứng.
Ngay từ những trang sách đầu tiên, tôi đã ngạc nhiên vì chất thơ của sách. Tại sao một tác giả nam đã trưởng thành lại có thể viết ra những lời tựa mềm mại như thế? Càng đọc, tôi càng bị cuốn sách cuốn hút. Mỗi trang sách sẽ đưa bạn theo chân tác giả đến các vùng ở Châu Âu rồi lại về châu Á, để đi từ xa về gần.
Mỗi trang sách, tôi lại học được thêm một chút gì đó. Đó có thể là cách nhìn cuộc đời một cách đầy háo hức như bằng ánh mắt của một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bao la. Đó cũng có thể là sự trân quý ngưỡng mộ trước những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại của nhân loại.
Đó cũng là sự cảm động khi nâng niu trong bàn tay món ăn nơi quê nhà. Những cảm giác đó rất con người, rất tự nhiên, nhưng không phải ai cũng làm được. Nói cách khác, chúng ta thường quên đi cách cảm nhận như thời thiếu niên.
Chúng ta vượt qua bão giông cuộc đời, nhưng lại bỏ quên trái tim mình trong đó. Trải qua giông bão, ta thành một người khác, mất mát rồi, ta trống rỗng hơn, vô cảm hơn. Nhưng đừng lo lắng, cuốn sách này sẽ giúp bạn.
Có đôi khi vận mệnh lựa chọn chúng ta, nhưng cũng bắt chúng ta đánh đổi. Đánh đổi năm tháng, đánh đổi lòng kiên trì, mài giũa sự bồng bột thời non trẻ để rồi trả lại cho ta không chỉ vương miện của sự thành công mà còn là những trải nghiệm để có thể bình thản vượt qua giông bão của cuộc đời.
“Mong bạn trải qua giông bão, quay về vẫn là thiếu niên” là chặng đường tìm lại bình yên của tác giả sau những tháng ngày rong ruổi. Ở đó, độc giả có thể bắt gặp chính mình vào một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời để cảm thấy được động viên, an ủi mỗi khi mệt mỏi, kiệt sức.
Mong mỗi chúng ta, trải qua gian khó, trưởng thành rồi vẫn có thể giữ được những gì trong trẻo vô tư nhất!
Đoạn trích hay:
“Đến một độ tuổi nhất định nào đó, từng trải sẽ thay thế cho lòng hiếu kì, cái gì cũng thiếu một chút, chẳng thể nào hoàn mỹ, nhưng khổ đau thì lúc nào cũng quá nhiều. Chỉ khi tự mình trải qua mới có thể thấu hiểu đối phương mà không cần nói gì. Có nhiều người nhìn bề ngoài thì phóng khoáng nhưng bên trong lại phải chịu vô vàn đớn đau khổ sở. ”
“Tôi thường nghĩ nếu một ngày tôi có con, tôi sẽ không ép nó trở thành bất cứ hình mẫu lí tưởng nào, không yêu cầu nó nhất định phải học một chuyên ngành mà mọi người cảm thấy có tiền đồ, có thể tìm được một công việc ổn định…Tôi sẽ nói với nó hãy làm việc con yêu, nghĩ điều con muốn, theo đuổi những nghề nghiệp ngầu hết sức, ra ngoài nhìn ngắm muôn vàn cảnh sắc trên thế giới này. Đời người ngắn ngủi, hãy trân trọng những năm tháng quý giá đó.”
“Mong bạn trải qua giông bão, quay về vẫn là thiếu niên”- Tằng Khải