Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki
Tác giả: Yagisawa Satoshi
Review sách:
“Những giấc mơ ở hiệu sách morisaki” là một cuốn truyện nhẹ nhàng được kể lại dưới lời nhân vật “tôi”- Takako. Quyển này khá mỏng và nội dung thì đặc biêt phù hợp với những người yêu sách. Cũng giống như những quyển truyện Nhật khác, quyển này được viết theo lối nhẹ nhàng nhưng buồn man mác.
Nhân vật chính là một cô gái tuổi đôi mươi tên Takako. Cô xuất thân từ vùng nông thôn Kyushu, tốt nghiệp đại học ở quê, sau đó làm việc tại Tokyo. Do bản tính nhút nhát lại không giỏi làm thân với người khác nên sau khi bị người yêu mình lừa dối và mất cả công việc, cô rơi vào khoảng không vũ trụ, chẳng biết đối phó thế nào. Takako trốn tránh nỗi buồn bằng cách ngủ triền miên. Tuy nhiên, chính cú sốc lần này đã khiến cuộc đời cô bước sang chương mới. Takako chuyển đến trông coi tiệm sách cũ của người cậu ruột Satoru đã không gặp 10 năm.
Tại đây, một cô gái vốn chẳng thích sách lại bắt đầu tình yêu với sách kể từ thời khắc cô vô tình cầm lên một quyển sách. Cuộc sống của Takako tại phố sách cũ diễn ra rất nhẹ nhàng, ấm áp, gần gũi với những vị khách quen, ông chủ tiệm cà phê và nhân viên làm ở đó. Chính sách đã chữa lành vết thương tâm hồn, dẫn Takako thoát khỏi nỗi buồn, nút thắt trong lòng bấy lâu cũng nhẹ nhàng tự tháo gỡ.
Truyện được lồng ghép khéo léo những câu chuyện tình buồn của các nhân vật. Dù rất nhỏ nhưng chúng kết hợp với nhau tạo lượng vừa đủ, thẩm thấu nỗi buồn man mác vào cảm xúc của mình. Chuyện tình của cậu Satoru và người vợ của mình- cô Momoko là chuyện mình đánh giá hay nhất trong cuốn sách. Hai người họ tình cờ gặp nhau chỗ quầy sách cũ ở khu chợ mới tại Paris. Cảm thấy đối phương đều rất thú vị, họ thử hẹn hò rồi quyết định về Nhật Bản kết hôn dưới ánh mắt lạnh nhạt của mọi người.
Cô Momoko đã bỏ đi 5 năm mang theo tiếng xấu cùng với bí mật rất muốn nói nhưng không thể chia sẻ với ai. Hai người họ yêu nhau và tôn trọng nhau. Chính vì vậy, khi cô Momoko bỏ đi, cậu Satoru đã không đi tìm theo đúng yêu cầu của cô. Cho tới nửa năm sau khi Takako nghỉ làm ở tiệm thì cô quay về. Điều kì lạ là họ không hề chất vấn nhau cũng không dâng trào cảm xúc sau bao lâu không gặp mà chỉ nói với nhau những câu đơn giản, nhẹ nhàng. Tuy nhiên, tình yêu của họ vẫn vậy.
Khi cô Momoko cùng Takako đi du lịch ta mới biết được lí do vì sao cô quay đi rồi lại trở về. Tất cả chỉ vì quá yêu chồng mà ôm hết những đau thương, hiểu lầm về phía mình.
Truyện có cái kết mở về mối quan hệ giữa Takako và anh chàng khách Wada ở tiệm cà phê. Khởi đầu này đem đến cho người đọc cảm giác dễ chịu, hài lòng. Nhưng chuyện tình của cậu Satoru và cô Momoko không được trọn vẹn, viên mãn vì cô Momoko bị bệnh nặng, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Điều này giống như một thông điệp tác giả để lại cho người đọc rằng hãy trân trọng, tận hưởng những khoảnh khắc mà ta còn có thể bên cạnh nhau với trái tim chân thành, nhiệt huyết.
Có lẽ cũng giống như Takako, nhiều bạn đọc bắt đầu tình yêu với sách do phải đối mặt với cú sốc tâm lí nào đó. Mình cũng vậy! Nếu không nhờ những biến cố chẳng ngờ đó, có lẽ sẽ không có hình ảnh cô bé học sinh trung học lúc nào cũng đến sớm nhất nhì lớp, cặm cụi ngồi một góc đọc những trang sách còn dở, thi thoảng ngẩng lên lặng nhìn từng bạn học bước vào lớp. Người yêu sách có thể sẽ nhút nhát, không có nhiều bạn thân như Takako nhưng tâm hồn của họ với cuộc sống đặc biệt khác so với người bình thường.
Tất nhiên sách không thể chữa lành mọi vết thương tâm hồn nhưng nó khiến mình có thái độ khác khi những điều không ngờ ập đến. Chính biến cố chẳng ngờ đó đã tạo nên mình của ngày hôm nay. Có thể bạn sẽ nghĩ rằng mình vẫn còn trẻ, sao lại viết như vậy nhưng chỉ khi bạn sống cuộc đời của mình thì bạn mới hiểu được mình đã trải qua những gì. Có một câu mà mình rất tâm đắc:
“A good book on your shelf is a friend that turn its back on you and remains a friend” (Một cuốn sách hay trên giá sách là một người bạn tốt, dù có quay lưng)
Nếu cảm thấy mệt mỏi, bạn hãy thử dừng lại giống như lời khuyên của cậu Satoru dành cho Takako:
“Đôi khi trong cuộc đời cũng cần những lúc thử dừng lại xem sao. Coi như nghỉ một lát giữa chuyến hành trình dài mang tên đời người. Chỗ này là bến cảng, cháu là con thuyền chỉ thả neo một chốc rồi đi. Nghỉ ngơi thỏa thích đi rồi lại ra khơi.”
Theo: Phạm Nhung