Hoàng Tử Bé
Tác giả: Antoine De Saint-Exupéry
Gới thiệu sách:
Một câu truyện lạ, hài hước và đầy tính nhân văn!
Một ông hoàng nhỏ, làm chủ cả một tinh cầu. Dù tinh cầu của em khá bé, nhưng em đã làm hết sức cho tinh cầu luôn đẹp đẽ và gọn gàng. Mọi sự cứ như vậy cho đến khi một nàng hoa hồng xuất hiện. Nàng ấy làm cậu khá bối rối và khổ sở nên cậu đã quyết định ra đi, và đích đến cuối cùng của cậu là hành tinh thứ 7: Trái Đất. Nơi cho cậu hiểu ra tất cả: cái gì là tình yêu, thế nào là cảm hóa, có những điều tưởng chừng là vô ích nhưng với mỗi người lại là cái duy nhất!
“Cái gì quan trọng thì không thể nhìn bằng mắt thường, mà phải cảm nhận bằng trái tim!”
Review sách:
Một tựa đề đáng yêu, một nội dung trong trẻo, những câu nói sâu sắc, bao bài học quý giá trong cuộc sống mà ta quên đi mất. Cuốn sách ấy như đã giúp tôi lấy lại sự hồn nhiên mà không biết tôi đánh mất nó tự khi nào….
Mở đầu Một lời đề tặng chân thành, đơn giản mà sâu sắc, tác giả đã tặng cuốn sách cho người bạn thân của ông, chỉ thật đáng tiếc, bạn của ông biết tới Hoàng tử bé khi mà ông đã mất tích và rồi mãi mãi không trở về.
“ Ông làm ơn…vẽ cho tôi một con cừu”
Cuốn sách mở đầu với hình ảnh một người phi công đang loay hoay với chiếc máy bay hỏng giữa sa mạc. Ông hoàn toàn tuyệt vọng và sợ hãi khi bản thân đơn độc, thứ ăn nước uống thì đang cạn, còn ông thì chưa sửa được máy bay. Và giữa lúc ấy, một thiên sứ, không có lẽ chỉ là chàng trai bình thường thôi, đã tới và hỏi ông câu hỏi lạ lùng với yêu cầu kì lạ kia. Một giọng nói nhỏ nhẹ, một yêu cầu lạ lẫm, một chàng trai giữa sa mạc, không sợ hãi, chàng trai đó là Hoàng Tử Bé. Và những câu chuyện của cuốn sách bắt đầu từ đây.
“Vậy cậu đến từ một hành tinh khác ?”
Phải, chàng Hoàng Tử bé tới từ một tiểu hành tinh xa xôi, nơi có hai núi lửa đang hoạt động và một núi lửa đã tắt, ở đấy cậu sống một mình cùng với một bông hồng đỏm dáng. Bông hồng mà cậu nâng niu chăm sóc cũng là nguyên nhân khiến cậu buồn khổ đến nỗi phải trốn chạy theo chuyến di trú của một đàn chim trời.
Cậu đã tới sáu hành tinh khác nhau, gặp những con người kì lạ, phi lí (phải chăng đây chính là hình ảnh của lớp người lớn ngày nay) và cuối cùng đặt chân xuống hành tinh thứ bảy trái đất. Ở Trái đất, nơi mới lạ, nơi cậu thấy một vườn hồng, nơi cạu gặp một chú cáo, nơi cậu nói chuyện với con rắn độc, nơi cậu đã mang lại những bài học quý giá cho người phi công đang bất lực trước khó khăn. Hai con người giữa sa mạc, cùng nói chuyện với nhau như hai người bạn, những câu chuyện tưởng chừng đơn giản và chỉ dành cho trẻ con nhưng lại sâu xa đến kì lạ.
Cứ thế cậu tới, cậu mang lại những điều tốt đẹp cho một con người đang khó khăn, rồi cậu lại đi, có lẽ cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cậu-Một thiên sứ trong lòng tôi.
“Tất cả những người lớn đều từng là trẻ con.. nhưng rất ít người trong số đó nhớ về điều đó.”
Một trong những điều khiến Hoàng tử bé được yêu thích đó chính là lối hành văn dung dị, đơn giản nhưng lắng vào lòng người. Nhiều người lớn có lẽ không thích đọc cuốn sách này bởi có lẽ từ tựa đề thôi cũng có vẻ trẻ con. Nhưng họ đã quên mất rằng họ cũng từng là trẻ con. Cuốn sách hoàng tử bé mang lại rất nhiều triết lí ẩn trong những hình tượng ngộ nghĩnh, những câu nói đơn giản. Phải đọc thật kĩ và cảm nhận từ từ mới có thể hiểu hết những gì Hoàng tử bé mang lại. Phải một cuốn sách mà dành cho cả người lớn và trẻ con, thật kì lạ.
“ Điều khiến sa mạc thật đẹp, là nó ẩn chứa một cái giếng.”
Qua hình tượng cái giếng, bài học ta thấy đó là con người, dù bề ngoài có thế nào thì cũng chưa chắc đã quyết định tâm hồ bên trong. Sâu thẳm trong trái tim, ai cũng cất giữ một viên ngọc đẹp và trong sáng.
“ Tôi phải chấp nhận được những chú sâu thì mới có thể làm quen với các chú bướm.”
Câu nói của bong hồng đã cho ta thấy rằng ta phải biết chấp nhận thử thách khó khăn thì mói có thể đón nhận những điều tốt đẹp.
Loài người tự đặt mình lên những chuyến tàu tốc hành, nhưng họ không hề hay biết họ đang tìm kiếm điều gì. Họ vội vã, phấn khích và quay mòng mòng trong những mớ bòng bong. Đây chẳng phải là điều tệ hại, nhưng họ cứ như thể những người mù. Một ai đó phải nhìn mọi thứ bằng trái tim chứ?”
Một câu nói thâm thúy cho những ai đang mù quáng trong guồng máy cuộc đời. Đừng nhìn thế giới bằng đôi mắt ảm đạp đó, hãy nhìn thế giới bằng một trái tim biết cảm nhận. Những người lớn trở nên phi lí và nhàm chán chẳng qua là vì họ vô tình quên mất bản thân họ từng là trẻ con thôi. Người lớn ơi, ai đó trong số người lớn còn nhớ bản thân từng là trẻ con không?
Một cuốn sách đáng yêu, hai năm qua, chưa bao giờ tôi lãng quên những bài học trong cuốn sách ấy. Cô bé 14 tuổi ngày nào giờ đã không còn sống trong thế giới vô vị kia nữa rồi. Và cô bé ấy cũng thành thật xin lỗi nếu như bài viết này dùng quá nhiều những từ ngữ hoa mĩ, bong bẩy, tại cô bé ấy vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được thứ ngôn ngữ thơ ngây ngày xưa. Cô bé ấy xin lỗi mọi người và cũng cảm ơn tới những ai thích bài viết của cô ấy. Cô ấy muốn mọi người hãy sống như những gì Hoàng Tử Bé đã nói
Thứ đẹp nhất trên thế giới không thấy và chạm được, chúng chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.
Trích đoạn hay:
“Người ta chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng bằng trái tim của mình. Cái chủ yếu thì mắt chẳng thể thấy.”
“Bạn xinh đẹp, nhưng bạn hoàn toàn trống rỗng. Sẽ không ai có thể hi sinh vì bạn”
“Phán xử chính bản thân mình bao giờ cũng khó hơn nhiều so với phán xử người khác.”