Home / Review sách / Review sách Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?

Review sách Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?

Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?
Tác giả: Rosie Nguyễn

Giới thiểu sách:
Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?
“Hạnh phúc khi thấy mình được sinh ra. Được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ. Được tư duy và chiêm nghiệm. Ngẫm ra, được làm người đã là hạnh phúc lắm rồi, có cần điều gì khác nữa đâu.”

Một năm sau thành công của Bestseller Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?, được đông đảo bạn trẻ khắp nơi nồng nhiệt đón nhận, tác giả Rosie Nguyễn một lần nữa trở lại với tập sách thứ ba khai thác những khía cạnh khác nhau của hạnh phúc, thông qua những câu chuyện gần gũi, cảm động của chính bản thân cô.

Về tác giả:
Rosie Nguyễn tên thật là Nguyễn Hoàng Nguyên, một tác giả sách, blogger/facebooker về văn hóa và du lịch, giảng viên các lớp học kỹ năng. Ngoài việc viết lách và giảng dạy thì là một người tự học, một ta ba lô, một kẻ mộng mơ và tràn đầy tình yêu cuộc sống.

Review sách:
Hành trình của quyển sách này là hành trình đi tìm hạnh phúc khác với khuôn mẫu xã hội, là cuộc tìm kiếm từ bên ngoài vào bên trong, từ chốn đông người tới chỗ không người, tìm từ người khác đến tìm trong chính mình. Đó là một hành trình dài, nơi bạn có thể thấy những thay đổi trong quan niệm và suy nghĩ của người viết, từ một người trẻ nông nổi và nhiệt thành, đến một người đã trưởng thành hơn, trầm lắng hơn, nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn luôn tràn đầy tình yêu cuộc sống.

Bạn sẽ bắt gặp ở đây những niềm vui giản dị, những điều đẹp đẽ trên muôn dặm đường dài, những suy tư về tình yêu, về các chuyến lữ hành, về những ngày đang sống. Hơn thế nữa, đây là cuộc hành trình của những chiêm nghiệm suy tư về hạnh phúc, về mục đích cuộc sống, về thân phận con người.

Mình nói gì khi nói về hạnh phúc? là những tâm sự và trải lòng trên hành trình sống và đi, những suy tư về hạnh phúc, về mục đích sống, và thân phận con người. Giọng kể chuyện cứ như thủ thỉ tâm tình, đem lại cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Và trong những câu chữ đều lấp lánh vẻ đẹp của tình yêu cuộc sống.

Cuốn sách này cũng đề cập đến những vấn đề đương thời hay những xoay sở mà mình tin rằng các bạn trẻ, trong đó có mình, loay hoay để trải qua. Bằng cách tiếp cận nhẹ nhàng, câu chữ của chị chạm tới trái tim của mỗi người.

Cuốn sách gồm ba phần chính là Sống, Yêu, Vui với gần 30 bài viết dưới phong cách tự sự nhằm hướng tới những bạn trẻ để các bạn chiêm nghiệm về cuộc sống và hạnh phúc.

Những câu chuyện nhỏ, đôi lúc như những lời nhắc nhở với bản thân về cuộc sống, về tình yêu, các mối quan hệ. Khái niệm về hạnh phúc cũng đặc biệt:

Hạnh phúc khi thấy mình được sinh ra. Được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ. Được tư duy và chiêm nghiệm. Ngẫm ra, được làm người đã là hạng phúc lắm rồi, có cần điều gì khác nữa đâu.”

Giọng kể chuyện cứ như thủ thỉ tâm tình, đem lại cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Và trong những câu chữ đều lấp lánh vẻ đẹp của tình yêu cuộc sống.Cuốn sách không còn đơn thuần là cuốn sách mà nó như lời tâm tình của chính tác giả gửi đến độc giả. Để rồi bất chợt nhận ra: hóa ra hạnh phúc thật gần.

Đoạn trích hay:
“Chúng ta không nên sợ hãi sự cô đơn. Ngay cả khi đắm chìm trong tình yêu hoàn hảo nhất, cũng có đôi lúc người ta cảm thấy lẻ loi. Cô đơn là bản tính của con người.”

“Mình muốn khoảnh khắc này tiếp diễn mãi mãi. Khoảnh khắc của những điều đẹp đẽ tuyệt vời. Khoảnh khắc thấy mình gần với Phật tánh bên trong mình. Khoảnh khắc thấy mình là một phần của một cái gì đó lớn hơn, vĩ đại và đầy ý nghĩa.”

“Ừ thì người ta luôn cần sức mạnh để cho ai hay điều gì đó bước vào đời mình, và rồi cũng cần sự can đảm tương tự để buông tay. Mỗi sự kết thúc luôn là dấu hiệu tái sinh của một điều mới.”

“Chúng ta vẫn thường trầm trồ về những nhân vật xuất sắc, thành công, những người nổi tiếng, hào quang rực rỡ. Chúng ta vẫn thường like và share những lời nói “sốc hàng”, những nhận định mạnh miệng, những câu đao to búa lớn sắc sảo tự tin. Chúng ta vẫn thường chú ý đến những gì nổi bật, hào nhoáng, rực rỡ, khác thường. Nhưng chúng ta thường quên đi vẻ đẹp của những người bình thường giản dị.”