Một Lít Nước Mắt
Tác giả: Kito Aya
Review sách:
” Một tâm hồn nhạy cảm
Một gia đình ấm áp
Một căn bệnh hiểm nghèo
Một cơ thể tật nguyền “
Đó là những gì mà Aya trong ” Một lít nước mắt” đã từng phải trải qua trong suốt hơn 20 năm của quãng đời mình. Cuốn sách là những dòng tâm tư cảm xúc đẫm nước mắt của Aya khi được truyền tải từ cuốn nhật ký qua từng trang sách, khiến mỗi chúng ta khi đọc phải nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Aya – một cô nàng trong sáng, hồn nhiên nhưng cũng không kém phần đa cảm bởi lẽ cuộc đời cô không phải là hoa hồng bằng phẳng như bao bạn bè đồng trang lứa mà nó phải trải qua biết bao khó khăn, thử thách. Thanh xuân của Aya như bị bao trùm bởi những cơn đau nhói đến tận cùng do căn bệnh hiểm nghèo mà cô mắc phải.
Năm 15 tuổi – một lứa tuổi của những mộng mơ và hi vọng, đây là lúc mà con người ta được thoả sức vui chơi, khám phá, và đầy hoài bão nhưng Aya thì khác, bước vào độ tuổi ấy cô phải đối diện với loại bệnh ác quái mang tên thoái hoá tiểu não. Nó xuất hiện khiến cho bầu trời ngày ấy đang xanh bỗng trở nên u ám đến lạ thường, như một lá chắn ngăn cản ước mơ trở thành vận động viên bóng rổ của cô đi xa hơn, xung quanh dường như là một màu đen tối bao bọc lấy tấm thân nhỏ bé ấy. Căn bệnh cứ thế ngày một bám lấy cô không buông, dai dẳng hơn, nó như đang muốn đày đoạ để thử sức chịu đựng của Aya vậy.
Thời gian cứ thấm thoát trôi dần theo năm tháng, căn bệnh ngày một tái phát mạnh hơn khiến cô mất đi khả năng kiểm soát cơ thể, Aya phải ngồi xe lăn, không phát âm được như ý muốn, không thể cầm đũa rồi cuối cùng chuyện tồi tệ nhất cũng đã tìm đến, cô phải nằm liệt giường suốt chừng ấy năm. Thanh xuân của cô thật đáng buồn làm sao, nó không hề được vẽ nên bởi những tiếng cười hay những mối tình đầu trong sáng mà nó là cả một hành trình chiến đấu với căn bệnh.
“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.
Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên.
Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống.”
Xuyên suốt từng trang sách, qua từng câu chữ nhật ký nhưng có lẽ ám ảnh trong trái tim tôi nhất chính là câu hỏi của cô nàng cứ vang vọng bên tai ” Tại sao căn bệnh lại chọn con”, đúng tại sao lại chọn Aya mà không phải là ai khác, cớ sao ông trời có thể làm đau khổ trái tim một cô bé mới chỉ có 15 . Câu hỏi cất lên như muốn thắt lại hàng triệu con tim độc giả, day dứt đến từng chút một. Em đâu có làm gì sai mà sao cuộc sống lại đối xử với em như vậy… Câu hỏi cứ vang lên nhưng câu trả lời thì đâu có mà thay vào đó là những dòng nước mắt cứ nhẹ rơi ? Nhưng dù có chìm trong đau khổ, tuyệt vọng và gặp khó khăn đến thế, khổ đau đến như vậy nhưng nó vẫn không thể ngăn cản khao khát sống mãnh liệt đang bùng cháy như ngọn lửa rực rỡ trong cô, ngày qua ngày cô kiên trì từng chút từng chút một, kiên cường bản lĩnh như một cây xương rồng để giành lại một tia hi vọng để sống dù chỉ là nhỏ bé.
Suốt 10 năm ròng rã cô kiên trì, mạnh mẽ chiến đấu, giằng xé giữa sự sống và cái chết đầy cam go, khổ đau nhưng rồi cô cũng đã tìm đến nơi thiên đường năm cô 26 tuổi, đôi mi ấy đã khép lại trong vòng tay của gia đình nhưng trước khi mất cô vẫn mỉm cười mà thì thầm rằng “a” – arigatou (cảm ơn) cuộc đời này…
Cuốn sách bé nhỏ “Một lít nước mắt”, đúng như tên gọi của nó, chính là một lít nước mắt. Ở đó, một cô bé trung học chống chọi với căn bệnh của chính mình và cũng không phải không có lúc Aya cảm thấy nản lòng, vì “thật khó để thừa nhận rằng bạn tàn tật, kể cả khi bạn biết bạn như thế”. Cô có lẽ đã mất nhiều hơn một lít nước mắt với căn bệnh mà mình mang trong người, một căn bệnh thật sự nghiệt ngã, nhưng chẳng phải rằng cô hề vẫn khóc sau khi đã cười rồi đấy sao? Chúng ta vốn dĩ không thể quyết định tất cả mọi sự trong cuộc đời, đôi khi bệnh tật ập đến làm ta chòng chành trước bể bão giông, nhưng chúng ta có quyền tự viết về đời mình cho ngày mai:
“Bạn ngã. Ổn thôi.
Chỉ cần bạn đứng lên.
Sao bạn không nhìn lên bầu trời khi bạn đứng dưới nó.
Bầu trời xanh đang trải dài trước mắt bạn.
Sao bạn không tự cười với mình?
Bạn vẫn sống”
Dù Aya đã đi xa nơi trần thế nhưng những trang nhật ký ấy như hằn in sâu vào trong tâm trí tôi, rung động trái tim một cách mạnh mẽ, ẩn sâu qua từng câu chữ ấy là những giọt lệ bất chợt lăn dài trên má. Cô đã đi nhưng ước mơ nhỏ nhoi đầy giản đơn vẫn còn lại mãi, Aya đã từng viết rằng ” có những người, mà sự tồn tại của họ giống như không khí vậy, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi, ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành sự tồn tại như thế.” Tôi tin rằng mong ước của cô gái ấy sẽ thành sự thật bởi lẽ dù thiên thần ấy không còn nơi bụi trần nhưng nó vẫn luôn tồn tại mãi trong tâm trí mỗi độc giả, đã lấy đi bao cảm xúc, nỗi niềm.
Qua câu chuyện phi thường của Aya tôi hay chính bạn cũng cảm thấy rằng đôi khi mình thật yếu đuối, tự hổ thẹn với lòng và khâm phục ý chí của cô gái ấy. Nhưng chúng ta vẫn thật may mắn khi được Thượng Đế ban cho một hình hài lành lặn, ta vẫn còn đang được sống, được ước mơ, được “hít thở thật sâu dưới trời xanh”, vậy cớ sao lại phải chán nản, buông xuôi trước nghịch cảnh .
Hãy cố lên những người bạn của tôi ơi, hãy kiên cường như Aya, hãy sống hết mình, trân quý từng giây phút cuộc đời bởi lẽ ta đâu biết rằng mai ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Cũng như ” khi một mũi tên muốn lao về phía trước thì nó phải được kéo về phía sau. Vậy nên, khi cuộc sống đẩy bạn về phía sau, bạn càng cần thêm động lực để tiến về phía trước.” Mỗi chúng ta hãy sống và vẽ tiếp cuộc đời phi thường của Aya bạn nhé