Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại
Tác giả: Trang Xtd
Review sách:
Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại– cuốn sách khiến tôi phải chú ý ngay bởi cái tên của nó, phải chăng là vì đang trải qua tuổi 20 mà tôi hiểu tại sao tác giả lại ví tuổi 20 là hoa dại chăng? Như những bông hoa dại thì tuổi 20 là tuổi mà ta cảm thấy rối bời, cảm thấy điên cuồng, hành động những điều bồng bột nhất chăng. Càng đọc tôi lại càng nhìn thấy chính mình trong cuốn sách, tôi bắt gặp hình ảnh của mình, bắt gặp những suy nghĩ của mình qua tác giả, và tôi tin rằng không chỉ mình tôi mà rất nhiều bạn trẻ khác cũng sẽ như tôi cũng sẽ giật mình thốt lên rằng “ôi sao giống mình thế!” khi đọc cuốn sách này.
Cuốn sách “Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại”- Một cuốn nhật kí của cô gái cũng tuổi 20 viết cho mình về những năm tháng đó. Tác phẩm là những câu truyện nhỏ về trải nghiệm sống, về gia đình, bạn bè và những góc nhìn rất riêng của Trang Xtd – Tác giả của cuốn sách.
Tác giả viết về hành trình trải qua tuổi 20 của chính mình, là cách nghĩ của một cô gái 20 về bản thân, về tình yêu, về thành công và về gia đình. Mỗi vấn đề chị lại đưa tôi đến với những khía cạnh, những góc nhìn khác nhau. Đó là hành trình trưởng thành của bản thân chị, là chuyện đối phó với những cái nhìn của xã hội như thế nào, là chuyện tình yêu đôi lứa, là những mẫu chuyện nhỏ về tình yêu và gia đình. Tuy chỉ là những mảnh truyện lặt vặt nhưng rất thật, hay là những đam mê, mơ ước thời bé đã dần mờ nhạt trôi đi trong cái xã hội quay cuồng, hối hả này….
Cuốn sách với những câu chuyện trong cuộc sống, để chúng ta cùng nhau thấy được một điều rằng chúng ta đừng nên quá quan trọng về việc người khác nghĩ gì về mình, vì như bạn biết đấy mỗi người đều có một bản thể khác nhau, không ai giống ai cả. Thế nên, mình thì hãy cứ là mình, hãy cứ sống như một bông hoa dại, không đẹp nhưng hạnh phúc, không khoe sắc thắm nhưng kiên cường mạnh mẽ vì được vươn mình ra với gió, với nắng với trời.
“Bố mẹ không hỏi con đi học có vui không chỉ hỏi điểm cao không. Bố mẹ không hỏi đi làm có vui không, có mệt không chỉ hỏi lương có cao không, công ty có to không. Kết hôn không hỏi yêu nhau không, chỉ hỏi tuổi có hợp nhau hay không. Li dị không ai hỏi vì sao như vậy mà chỉ hỏi định nhìn mặt họ hàng gia đình như thế nào”. Những lời nói sao mà cay đắng nhưng lại cho tôi cảm giác chân thật đến lạ.
“Điều khó nhất không phải là vượt qua sự khó khăn, sự đau khổ mà chính là vượt qua nỗi ám ảnh của sự tốt đẹp, vòng an toàn”.
Điều đó hoàn toàn đúng bởi khi đang ở trong sự tốt đẹp rồi ta sẽ sợ, sợ mất đi sự tốt đẹp đó, sợ nếu ta bước ra khỏi vòng an toàn thì sẽ mất tất cả nên thôi ở trong cho chắc. Có ai từng nghĩ như vậy không?…. Có tôi! Tôi đã nghĩ như vậy rất nhiều, tôi sợ kết bạn bởi nếu như vậy lỡ một ngày không ai ở bên tôi nữa thì sao, tôi sợ tham gia phỏng vấn lỡ đâu rớt thì sao,… và còn rất nhiều nữa. Đó là 2 trong số những điều tác giả đã nêu lên khiến tôi trăn trở rất nhiều.
Tôi bị cuốn theo câu chuyện, cuốn theo lời kể của tác giả với mạch chuyện nhẹ nhàng nhưng chẳng dịu êm chút nào. Nó khiến ta cứ mãi suy tư về chính cuộc đời mình, về chính tuổi 20 của mình. Nếu tuổi 20 là những bông hoa dại thì trái tim tuổi 20 như một cánh đồng ươm mầm cho những bông hoa đó lớn lên. Người ta nói rằng những kẻ dùng trái tim là những kẻ yếu đuối nhưng thực ra chỉ những kẻ mạnh mới dám dùng trái tim thôi. Hai mươi tuổi, có lẽ bạn sẽ sống, học tập, làm việc, yêu và sẽ được yêu. Nhưng bạn đã bao giờ tự hỏi liệu rằng mình đã sống trọn vẹn tuổi 20 hay chưa? Hãy thử đọc cuốn sách này để ngẫm nha‼
Viết cho tuổi 20 với những khủng hoảng đầu đời…. Lưng chừng tuổi 20 tôi vẫn chưa trưởng thành….
Cuốn sách này là vậy đó, nó viết về những điều vô cùng bình dị và gần gũi, đọc nó cứ như thể tác giả đang viết cho mình vậy. Nó nói ra hết những điều tôi muốn nói, những điều mà ở cái tuổi 18 ấy tôi đã từng suy nghĩ nhưng rồi lại quên đi, những điều mà một cô con gái muốn gửi đến bố mẹ mình….
Đoạn trích sách hay:
“Bố mẹ không hỏi con đi học vui không, chỉ hỏi điểm cao không.
Bố mẹ không hỏi con đi làm vui không, chỉ hỏi lương cao không.
Kết hôn không hỏi yêu nhau không, chỉ hỏi hợp tuổi không.
Ly dị không hỏi sao không sống cùng nhau, chỉ hỏi định nhìn mặt cha mẹ xóm giềng thế nào.
Đâu phải đến lúc đi làm bạn mới sợ thứ Hai, bạn sợ thứ Hai từ lúc đi học cơ mà.
Hóa ra chúng ta vẫn là những đứa trẻ đi dưới sân trường, chỉ vì tiếng trống mà chạy đưa náo loạn trong sợ hãi. Tiếng trống tuổi 25, tiếng trống tuổi 30, chưa gióng lên mà ta đã vội lao đi rồi.
Người ta nói kẻ dùng trái tim là yếu đuối, thực ra chỉ kẻ mạnh mới dám dùng thôi”
“Chúng ta hẹp hòi, chúng ta sợ hãi. Chúng ta bị ám ảnh bởi thành công. Chúng ta muốn một thứ chỉ vì NGƯỜI – KHÁC – CŨNG – CÓ. Chúng ta chưa từng bình an với chính mình. Chúng ta quá thiếu kiên nhẫn. Chúng ta chưa từng biết trong cuộc đời rộng lớn này, phải đi tìm một định nghĩa cho chính mình chứ không phải vay mượn từ người khác. Chúng ta không thoải mái với việc mình không xuất sắc. Chúng ta cạnh tranh, chạy đua và trượt dài.”