Home / Trích dẫn sách / Trích dẫn hay sách “Mình Phải Sống Như Biển Rộng Sông Dài”

Trích dẫn hay sách “Mình Phải Sống Như Biển Rộng Sông Dài”

Những câu trích dẫn hay sách “Mình Phải Sống Như Biển Rộng Sông Dài”

Trích đẫn những đoạn trích hay từ sách “Mình Phải Sống Như Biển Rộng Sông Dài” của tác giả Xu

CÒN THỞ TỨC LÀ CÒN HY VỌNG…

1. Còn thở tức là còn hy vọng.
Ngã xuống rồi, vẫn có thể đứng lên.
Mất đi rồi, vẫn có thể tìm lại.
Bạn cho là tuyệt vọng, thì chính là tuyệt vọng.
Bạn xem như thử thách, tất cả chỉ là thử thách mà thôi.

2. Giữ vững lòng tin vào cuộc sống, không phải vì mong có ngày tất cả bỗng trở nên tốt đẹp, mà bởi tin tưởng bản thân nhất định sẽ trưởng thành, lớn mạnh, đủ sức đương đầu và đè bẹp mọi khó khăn.

3. Nhờ bóng tối bao dung trọn vẹn, những vì sao mới tỏa ánh hào quang. Càng ở trong hoàn cảnh bi đát, chúng ta lại càng phải vững lòng. Mình phải tin mình trước đã, rồi thế giới sẽ vì mình xoay chuyển. Kể cả trường hợp xấu nhất, mình đơn độc, nhỏ bé, nhàu nhĩ… thì cũng chẳng sao hết. Tổn thương là cái giá phải trả để trưởng thành.

4. Vấn đề là để giải quyết, không phải để trốn tránh. Số mệnh là để đối mặt, không phải để chối bỏ. Dù trước mặt là trăm sông nghìn núi, đường mình đi thì nhất định phải đi.

5. Ngày mai, nếu cuộc đời ban tặng mình một phần đớn đau, hãy ném trả lại cuộc đời mười phần hạnh phúc. Phải sống sao cho đời sợ mình, chứ mình đừng phải sợ đời.

6. Sau một đêm rửa mặt bằng nước mắt, sẽ luôn là thức giấc trong hơi ấm của ánh dương…

7. Không muốn hứng chịu tổn thương, cách duy nhất là biến bản thân trở nên kiên cường.

8. Nếu có lúc mệt mỏi quá, hãy nhớ lại lý do đã bắt đầu. Hãy luôn tự nhủ: “Mệt, tức là đang leo dốc. Đi đường bằng muốn mệt cũng khó khăn.” Cuộc sống vài chục năm, nói dài thật dài, nói ngắn cũng thật ngắn. Dũng cảm mạo hiểm hay lặng lẽ an toàn, chỉ cần bản thân không hối hận là được.

Nếu có lúc chịu đựng mất mát, hãy học cách mở lòng chấp nhận: Chấp nhận nỗi đau là một phần của niềm vui; Chấp nhận kết thúc là một phần của sự sống. Tự cho bản thân cơ hội thứ hai. Cuộc sống bằng phẳng quá thì chẳng còn thú vị. Không thay đổi được, vậy thì hãy “chấp nhận”.

Nếu có lúc đứng giữa ngã ba đường phân vân, hãy đặt tay lên trái tim, lắng nghe tiếng gọi từ sâu thẳm đáy lòng. Chừa lại vài phần lý trí của bộ não, nhưng luôn luôn nhớ: Kẻ mạnh nhất là kẻ dám dùng đến trái tim.

Nếu có lúc cuộc đời bi đát như phim, đừng thắc mắc: “Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?” Hãy vui vì khó khăn chủ động tìm tới, ban cho chúng ta cơ hội để trưởng thành. Vâng lời Bồ Tát: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?” Giữ vững bản tâm. Bằng lòng gánh vác. Can đảm đương đầu.

Nếu có lúc bị khinh bạc, hãy nhớ rằng: Không ai có thể thành công khinh thường bạn, nếu bản thân bạn là một sự tồn tại hiên ngang. Nếu bạn ngẩng đầu bước đi, người khác có cúi xuống nhìn bạn cũng đâu hề hấn gì? Quan trọng là bạn đã luôn “ngẩng đầu”. Mọi câu hỏi kèm sẵn đáp án, tất cả đều nằm bên trong bạn.

9. Hãy đến gần, tập làm quen và thậm chí yêu lấy nỗi sợ của mình. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể sống một cuộc đời trọn vẹn.

10. Quá khứ dở dang hay buồn bã
Cũng là một phần của chúng ta.
Hãy yêu những câu chuyện đã qua
Như yêu nắng rơi bên hiên nhà.

***

THÀ RẰNG THỬ RỒI SAI…
1. Thà rằng thử rồi sai, dấn thân rồi tàn úa, còn hơn hèn nhát chẳng dám nhúc nhích một ngón tay nào! Vì sai rồi… biết đâu vẫn còn cơ hội sửa. Nhưng nếu đã không làm, thì chẳng có khả năng nào cả, cũng chẳng tồn tại cơ may nào hết. Từ đầu đến cuối chỉ là sự trống rỗng.

2. Cậu là một, là riêng, là duy nhất, đâu cần thiết phải gồng mình để trở thành ai? Dù hiện tại không giống như mộng tưởng, chẳng phải cậu còn cả tương lai để “thử” đó sao. “Thử và đúng” hay “Thử rồi sai”. Quan trọng gì đâu, khi cậu đã dám “thử”.

3. Phật kinh có câu: Người cuồng vọng còn cứu được, kẻ tự ti thì vô phương. Tôi ghét nhất ở bạn chính là thái độ “Chưa đánh đã hàng, chưa làm đã sợ” này. Đến can đảm nhúc nhích một ngón tay để “thử” cũng không có, vậy chỉ có thể mãi mãi dậm chân tại chỗ mà thôi.

4. Bây giờ cậu không xứng với cô ấy, tớ có thể thông cảm. Nhưng nếu 10 năm sau cậu vẫn không xứng, vậy chỉ có thể trách chính bản thân cậu. Thời gian vốn là thước đo công bằng nhất. Cuốn sách chưa đọc đến trang cuối thì chưa biết kết cục. Sao cậu không chịu bằng lòng thử, mạnh dạn theo đuổi một lần?

5. Là bạn bè, đương nhiên tớ muốn cậu tốt. Nhưng giống như loài cá vốn không biết bay, tớ cũng không thể ép cậu đi ngược lại với bản chất. Thử mãi nhưng vẫn không được, vậy chỉ có thể mở lòng chấp nhận thôi.

6. Vẫn liều lĩnh rồi mới hối hận. Vẫn do dự rồi tự mình day dứt. Như thanh củi lâu ngày bị ngấm nước mưa, khiến người nhóm lửa tuyệt vọng hết lần này đến lần khác. Nhưng thời khắc tưởng chừng sắp đầu hàng, tùy tiện thử lần nữa lại nhận được kết quả không ngờ.

7. Tóm lại, điều tớ muốn diễn đạt là: “Hãy thử. Hãy thử mọi thứ ít nhất một lần. Đừng khước từ bất kỳ khả năng nào. Trở thành tất cả những gì cậu có thể trước khi tan biến vào hư vô. Ý nghĩa của tồn tại chẳng phải nằm ở đó sao?”

8. Thay vì ngồi đây ve vuốt nỗi đau trong nhau, sao tụi mình không thử đứng dậy bước đi, dùng máy ảnh và cả trái tim ghi lại từng mảnh nhỏ của thế giới này? Mặc cho đường rộng thênh thang hay hang cùng ngõ hẻm. Ừ thì… có gì quan trọng đâu. Quan trọng nhất là “có nhau”. Cho dù chẳng thể mãi mãi, dài lâu, thì vẫn còn hơn sự lạc lõng, đơn độc lay lắt, chưa từng dám vươn tay ra để nắm lấy một khởi đầu.

9. Chưa ai hối tiếc vì từng thử và sai. Họ chỉ hối tiếc vì chưa bao giờ thử.

***

TA BỊ SAO VẬY???
“Cây đến mùa thay lá
Người đến độ thay lòng
Nắng nhạt màu theo tuổi
Còn gì mà chờ mong?”

Không phải bỗng dưng khi nhắc đến “trưởng thành”, người ta thường đính kèm hai chữ “xa cách” – Xa cách mọi người xung quanh. Xa cách với cả chính mình của ngày cũ…

Ta im lặng, hững hờ với người thân, trong khi ra sức lấy lòng, giải thích bản thân với một bộ phận kẻ lạ.
Ta bỏ qua cảm nhận của người nhà, nhưng lại quá để tâm thiên hạ nhận xét, đánh giá.

Ta không ngại cổ vũ, chúc phúc người mới quen, nhưng lại đem lòng đố kỵ với bạn bè thân thiết.
Ta háo thắng, đấu đá giành giật nhau sống chết, nhưng có được rồi thì đâu biết quý trọng, giữ gìn.

Ta nổi lửa muốn thiêu rụi Trái Đất vì một hiểu lầm cỏn con, trong khi im lặng, thỏa hiệp với nhiều bất công ngang trái.
Ta thích thú xen ngang, phán xét cuộc đời người khác, trong khi đang nhắm mắt đưa chân trong cuộc sống chính mình.

Ta vô tư đến thiển cận trước mối nguy, nhưng lại kỹ lưỡng, xét nét không ngờ trước thành tâm bé nhỏ.
Ta mỉm cười ngoài mặt nhưng tan nát bên trong.
Ta đòi hỏi được thấu hiểu nhưng không chịu mở lòng.
Đòi hỏi danh vọng nhưng không chịu nỗ lực.
Đòi hỏi tình yêu trường cửu nhưng không chịu đánh đổi, hy sinh.
Ta bị sao vậy???

***

Thất tình rồi hả?
Đừng lo, là do bạn chưa gặp đúng người thôi.
Cứ sống và nỗ lực hết mình trong mọi việc bạn làm. Trân trọng và thành thật với mọi người bạn gặp.
Dù nhân duyên có trắc trở…
Dù cuộc sống có khó khăn…
Nhưng bạn hãy tin: Hạnh phúc sẽ không làm ngơ với những người dám hết lòng vì nó.

***

LÒNG NGƯỜI RỘNG SÂU, MẤY AI NHÌN THẤU?

“Tôi đã mở to mắt, nhưng vẫn không nhìn thấu được lòng người.”

Trước kia, mỗi khi có người nói câu này, tôi thường cho rằng họ đang làm quá, đang nghiêm trọng hóa vấn đề. Cuộc đời nói dài thì dài thật, nhưng nói ngắn thì cũng ngắn lắm. Yêu thương nhau còn không đủ, sao cứ phải lãng phí thời gian, cứ phải giam đời mình vào những dối trá, lọc lừa vô nghĩa?

Lớn lên, tôi mới nhận ra, thì ra cuộc đời chỉ có một nửa là niềm vui, nửa còn lại từ lâu đã chất đầy nỗi buồn và toan tính: Tôi lựa chọn sống hồn nhiên, người ta lại tìm cách trèo lên đầu lên cổ. Tôi càng nhường nhịn cho qua, người ta lại càng được đà lấn tới. Tôi khao khát đặt niềm tin vào cuộc đời, người ta lại đánh đồng tôi với sự ngu dốt và hèn nhát.

Từ bó rau mấy chục ngàn đến những công trình mấy chục ngàn tỉ, ai ai cũng tìm cách thu lượm thật nhiều để làm lợi cho mình. Từ một nụ cười hời hợt xã giao đến những lời ngọt ngào có chủ đích, những việc thoạt nhìn làm vì người khác, hóa ra lại làm vì chính họ…

Không thể rạch ròi như ngày và đêm, đen và trắng, giữa người với người luôn luôn tồn tại một khoảng “xám”, nơi mà mọi đúng sai thị phi chỉ mang tính tương đối, bị chi phối bởi sức mạnh. Cái gì thuộc về bản chất thì không ai thay đổi được.

Trước đây, tôi từng hâm mộ những người dám từ bỏ tất cả để có một cuộc sống tự do, không khuôn khổ ràng buộc, bình tĩnh đi qua mọi cảnh sắc thế gian. Bây giờ, tôi lại càng hâm mộ những người dám quên mình vì người khác, dũng cảm thành thật, không ngại gian nan, va chạm, đương đầu…

Cố gắng gieo hạt giống thiện lành vào đời sống, đương nhiên tốt. Nhưng nếu chưa từng tìm cách thay đổi, đấu tranh với những xấu xí bất công. Vậy khác nào trồng hoa trên một vũng bùn lầy, tôi tự hỏi có ích lợi gì không?

Càng lớn, càng hoài niệm những ngày được ngồi trong lớp học. Mùa hè dài đằng đẵng, có đàn chim ríu rít sải cánh bay. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng động đậy, soi sáng từng gương mặt sạch sẽ thơ ngây. Ban mai đầy ắp tiếng cười, ráng chiều ngỡ như mộng ảo. Không có toan tính, không phải tranh đấu, không cần giả bộ.

Càng không nghĩ có ngày phải thốt lên:
“Tôi đã mở to mắt, nhưng vẫn không nhìn thấu được lòng người.”

***

ĐƯỢC YÊU THÍCH CÓ THẬT SỰ QUAN TRỌNG?
Ở một giai đoạn lưng chừng giữa thơ ngây và trưởng thành, tôi nhớ mình đã luôn chạy theo cảm xúc của người khác, nuông chiều họ đến độ tự dồn mình vào đường cùng.

Mỗi ngày như mọi ngày, tôi đều nghĩ cách để được mọi người yêu thích. Dang rộng đôi tay đã mỏi nhừ. Lê lết đôi chân không còn chút sức lực. Mỉm cười không ngớt trước những lời tán dương hời hợt, chỉ để nhận về sự trống rỗng khi đêm buông.

Thế rồi trên mạng xuất hiện một bản tin: “Cô gái bị chiếc xe tải phía sau… khi đang dừng đèn đỏ.” Tôi vô tình đọc được, bần thần tự hỏi: “Nếu ngày mai tôi cũng bị một chiếc xe tải nào đó đi qua người, vậy thì phần còn lại của thế giới này ghét tôi hay thích tôi liệu có còn quan trọng?” Mắt nhắm, nhận thức phụt tắt như ngọn nến, liệu có hối hận vì trước giờ thường được khen ánh sáng lung linh, nhưng chưa kịp một lần tự sưởi ấm chính mình?
Bạn à, bạn muốn một tuổi trẻ rực rỡ phải không? Hay một cuộc đời trọn vẹn chẳng hạn?
Vậy thì tấm hình chụp từ mùa đông, đừng đợi đến mùa hè mới post.

Vậy thì đừng quá bận tâm cảm xúc của người khác mà phụ bạc tiếng gọi trong lòng.

Hãy sống như thể ngày mai mình sẽ chết. Vì mình trước tiên. Vì mình trọn vẹn rồi thì mới có năng lực lấp đầy phần còn lại.
Đừng thơ ngây nữa!
Lúc nào cần lớn lên, thì hãy lớn lên!

***

TỐT NHẤT KHÔNG BẰNG PHÙ HỢP
Có những chiếc áo rất đẹp, nhưng mặc không vừa.
Có những đôi giày rất đẹp, nhưng khiến chân đau.
Có những giấc mơ rất đẹp, nhưng không thực tế.
Có những con người rất đẹp, nhưng không bao giờ thuộc về mình.
Trong tình cảm, không có xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu.
Trong nhân sinh, không có dở nhất hoặc tốt nhất, chỉ có những lựa chọn vừa vặn và phù hợp với mình.
Vốn dĩ là của mình, không tranh không giành vẫn sẽ là của mình.
Vốn dĩ không phải của mình, trầy da tróc vẩy giành giật cũng chỉ nhận về một nắm hư không.
Lúc nào nên buông thì hãy buông, giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Buông xuống, mới có thể cầm lên.
Chấp nhận, mới có thể an ổn.
Mở lòng, mới có thể hạnh phúc.

Xem thêm:
Những câu trích dẫn hay sách “Đừng Lựa Chọn An Nhàn Khi Còn Trẻ”
Review sách Mình Phải Sống Như Biển Rộng Sông Dài