Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn
Tác giả: Phạm Lữ Ân
Review sách:
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn”, Tiêu đề làm tôi cứ nghĩ sẽ là một tiểu thuyết tình yêu nhưng nó còn hơn thế nữa. Nội dung cuốn sách là cách nhìn cuộc sống của tác giả ở rất nhiều khía cạnh khác nhau: gia đình, bạn bè, tình yêu, tuổi trẻ, lối sống … Phạm Lữ Ân.
Những câu chuyện được viết rất đời, và rất thật. Cả những bài học được đúc kết từ chính trải nghiệm của đôi vợ chồng nhà báo. Vốn dĩ “đời” vì gần như ai cũng có thể bắt gặp mình trong đó. Và “thật” bởi họ viết từ vị thế của bậc làm cha mẹ, nhẹ nhàng thủ thỉ với đứa con đứng trước ngưỡng cửa trưởng thành, sắp phải lao ra thế giới ngoài kia.
Trăm năm vô cùng hữu hạn. Thực ra vì chúng ta không ý thức được sự hữu hạn của thời gian, nên chúng ta thường chần chừ và chùng chình trước những cơ hội. Cơ hội trải nghiệm một vùng đất mới, cơ hội nói yêu thương một người, cơ hội để cho mình được hạnh phúc hơn… đều bị chúng ta bỏ qua. Tôi thường nghĩ rằng để sau này mình làm thì sẽ tốt hơn là làm luôn bây giờ. Những điều phức tạp luôn được bộ não tự động xử lí để sau này giải quyết và chúng ta đặt mình ở trạng thái tiếp tục chờ đợi. Chờ đợi chính là kẻ thù giết chết ước mơ, giết chết niềm vui và khiến chúng ta sống trong mòn mỏi.
Sẽ ra sao nếu chúng ta bắt đầu coi ngày Chủ nhật là bắt đầu một tuần mới thay vì thứ 2. Nếu như vậy hiệu ứng Ngày thứ hai và Ngày thứ sáu sẽ nhanh chóng chấm dứt. Sẽ ra sao nếu chúng ta lên kế hoạch cho kì nghỉ năm sau của mình bắt đầu từ năm nay. Và đâu nhất thiết mùa hè là mùa lên đường, quanh năm còn ba mùa để chúng ta lựa chọn. Sẽ ra sao nếu chúng ta có bốn kì nghỉ một năm và đặt chân đến những vùng đất mới nhiều hơn một lần mỗi năm. “Dừng chờ đợi thứ sáu, chờ đợi mùa hè và chờ đợi người yêu mình đến. Hạnh phúc tìm đến khi chúng ta ngừng chờ đợi và sống trong từng khoảnh khắc chúng ta thuộc về”
Thực ra, nếu chúng ta chịu dừng lại và nghĩ một chút thôi, chúng ta sẽ thấy rằng, những người và sự vật bên cạnh mình thực ra sẽ không đồng hành cùng mình mãi mãi. Cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta đi chung với nhau có bao lâu đâu mà hững hờ.
“Đừng đặt những người mình yêu thương sang một bên cho đến mãi về sau”
Một cuốn sách tuyệt vời dành cho bất kỳ ai.
Đối với những đứa trẻ tuổi mới lớn như tôi, sách dạy cho tôi biết về tình bạn, tình yêu, sự vô giá của tình thân và một điều được nhắc đến rất nhiều lần trong sách đó là SỰ TÔN TRỌNG, tôn trọng người khác hay cũng chính là tôn trọng chính mình…
Đối với những chàng trai cô gái ở tuổi mười tám, đôi mươi vừa mới chập chững bước vào đời, sách là người bạn chỉ đường cho ta không mất phương hướng, dù có điều gì xảy ra thì “Nhà” vẫn là nơi bình yên nhất để ta trở về. Ai, bất cứ ai thấy tâm hồn đang tổn thương, đau đớn có thể xem đây là một liều thuốc giảm đau và làm dịu đi những vết thương ấy, làm cho lý trí trở nên thoải mái và đưa ta đi đúng hướng,đúng đường, cùng với những nhận định giản đơn nhưng đầy thâm thúy:
“Và khi nào “nhà” trái nghĩa với bình yên thì đó là khởi đầu của sự bất hạnh”.
Những triết lý cần phải ghi nhớ trước khi bước vào đời dành cho những trái tim non nớt nhưng tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ “Sống một cuộc đời cũng giống như vẽ một bức tranh vậy. Nếu bạn nghĩ thật lâu về điều mình muốn vẽ, nếu bạn dự tính được càng nhiều màu sắc mà bạn muốn thể hiện, nếu bạn càng chắc chắn về chất liệu mà bạn sử dụng, thì bức tranh trong thực tế càng giống với hình dung của bạn. Bằng không, có thể nó sẽ là những màu sắc mà người khác thích, là bức tranh mà người khác ưng ý, chứ không phải bạn”. (Ta sẽ làm chi đời ta).
Đối với những người đã đứng ở phía bên kia con dốc của cuộc đời, cuốn sách như một cuốn hồi ký vắn tắt về những chông chênh, sóng gió đã trải qua. “Tuổi trẻ đọc sách như nhìn trăng qua kẽ lá, lớn tuổi đọc sách như ngắm trăng ngoài sân, tuổi già đọc sách như thưởng trăng trên đài” , lẽ bởi cứ vài năm lướt qua thì bản thân mỗi người cũng đang ở một chân dốc mới, một quãng đường mới và khi đã trôi qua cái sườn năng động thì mình – bản thân mình sẽ là một con người mới có thể là phiên bản giới hạn và trong một số hoàn cảnh sẽ trở thành hình mẫu mình từng ghét.
Cuộc đời là thế đấy , nó bắt ta trải qua đủ cung bậc cảm xúc, gia vị của cuộc đời và đôi khi còn bonus thêm một combo bất ngờ ( có thể là bất hạnh, có thể là hạnh phúc) , món quà nào cũng có cái giá của nó cả. Thay vì sợ hãi hãy tập cách sống chung với nó, sẽ không dư nếu như bạn may mắn nhận lấy món quà vô giá ấy của tạo hóa.
Quyển sách dường như không dành cho riêng một lứa tuổi nào, ai thấy tâm hồn đang tổn thương, đau đớn có thể xem đây là một liều thuốc giảm đau và làm dịu đi những hoang mang, làm bình yên trái tim và đưa ta lại đúng nhân cách tốt đẹp mà ta hướng đến từ khi còn ấu thơ. Và nếu tâm bạn đang loạn , hãy đọc thử cuốn sách này , nó không chỉ giúp bạn trau dồi văn hóa đọc , mà còn giúp bạn trở thành con người có nhân sinh quan sâu rộng , với một trái tim biết hiểu và biết yêu…
“Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay”.