Lạc Quan Gặp Niềm Vui Ở Quán Nỗi Buồn Và Những Chuyện Chưa Kể
Tác giả: Dương Minh Tuấn
Về tác giả:
Dương Minh Tuấn sinh năm 1991, tốt nghiệp Đại học Y Hà Nội, hiện đang công tác tại khoa Hồi sức cấp cứu, Bệnh viện Đa khoa Vạn Hạnh (Tp Hồ Chí Minh).
Review sách:
Đây là một tập tản văn của bác sỹ trẻ Dương Minh Tuấn. Anh này tâm sự, đang phấn đấu phát triển kỹ năng nghề nghiệp, viết lách chỉ là thú vui mà mỗi ngày dành ra khoảng 15 phút mà thôi. Ở đây, chúng ta sẽ bắt gặp những câu chuyện rất đời, nhưng không kém phần thi vị qua giọng kể hài hước, nhẹ nhàng.
Những mẩu chuyện qua góc nhìn và giọng kể nhẹ có những lúc hài hước và tràn ngập tình yêu thương, nhưng cũng có những lúc khiến chúng ta phải trầm ngâm suy nghĩ như để khẳng định lại một điều: “Hoá ra để có thể sống đầy lạc quan và mang niềm lạc quan ấy đến cho mọi người, bản thân chúng ta cũng như bao người buồn khác trên cuộc đời này, từng trải qua đủ nhiều đau đớn, mất mát”.
“Yêu thương nên là điều nhẹ nhõm nhất trong đời, đừng khoác lên nó bài tính khổng lồ giữa cho và nhận. Bản thân mình phải cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc khi trao yêu thương cho người khác bởi vì người ta không thể cho người khác điều họ không thể có.”
Cứ tưởng mạch văn sẽ tiếp tục như thế, khiến người đọc cười suốt, nhưng càng về sau người ta sẽ càng bị dẫn dắt bởi những câu chuyện sâu lắng, nhân văn hơn. Những nỗi buồn, hồi tưởng, chia ly, hối hận dằn vặt bắt đầu xuất hiện…tuy nhiên, sự lạc quan xuyên suốt thì không thay đổi.
Lạc quan gặp niềm vui ở quán nỗi buồn và những chuyện chưa kể được viết bằng một trái tim ấm áp với tất cả tình yêu thương. Gấp cuốn sách lại, trái tim tôi rung rinh vì chứa đựng quá nhiều cảm xúc, buồn bã có, đau thương cũng có, nhưng suy cho cùng điều nhận được lớn nhất chính là tình yêu và sự lạc quan về cuộc sống này. Tất cả đau thương, hạnh phúc, vui sướng, đau khổ… đều là những gia vị không thể thiếu khi thêm vào món ăn cuộc sống của mỗi chúng ta. Hãy sống với thật nhiều yêu thương, đừng bao giờ ngần ngại trao đi yêu thương bởi “Đời bao giờ cũng chỉ là khoảng khắc ta hiện đang sống”.
Yêu ai thương ai hãy cứ nói, quan tâm ai hãy cứ thể hiện cho họ thấy, dù họ có đáp lại hay không, dù họ cảm động hay chỉ nhìn mình như một sự phiền phức, thì cũng đừng ngại bày tỏ yêu thương khi còn có thể. Thế gian này chẳng có gì là bất tử, nhưng chúng ta luôn có thể tạo cho mình những khoảng khắc mãi mãi nhớ về dù sau này không còn bên nhau nữa.
Bằng góc nhìn tích cực, thông điệp của cuốn sách có thể là, mỗi ngày dù vô tình hay hữu ý, ta đều sẽ phải gặp/đến những quán nỗi buồn của mình hoặc của người này người khác. Cuốn sách giúp chúng ta hiểu và học cách yêu thương mọi người nhiều hơn. Khi đó, dù cho bạn luôn gặp nỗi buồn thì ở đâu đó vẫn tồn tại rất nhiều niềm vui và hạnh phúc.