Pippi Tất Dài
Tác giả: Astrid Lindgren
Về tác giả:
Astrid Lindgren(1907-2002)
Bà được xem là một trong những tượng đài văn học của Thuỵ điển trong thế kỉ xx, nổi tiếng với các tác phẩm thiếu nhi được yêu thích khắp Châu âu và thế giới. Đặc biệt là Pippi tất dài đã được xuất bản tại hơn 90 nước và bảy lần dựng thành phim tại các quốc gia khác nhau.
Review sách:
Pippi tất dài kể về cô bé Pippi mồ côi mẹ từ nhỏ, bố thì biệt tích ngoài biển xa xôi nhưng cô bé vẫn lạc quan , nghịch ngợm và vui đùa như những đứa trẻ đồng trang lứa bình thường. Cô bé có vẻ bề ngoài chằng giống ai với mái tóc đỏ rực tết bím vểnh ngược lên, khuôn mặt đầy tàn nhan và đôi giày to khủng bố.
Và Pippi sống hoàn toàn tự do, không chịu được gò bó nào, không ai bắt cô đi ngủ đúng giờ khi đang chơi vui, hay bắt cô vào nhà khi đang dạo mát giữa vườn trong đêm vắng. Pippi sẵn sàng đối đầu với những kẻ bắt nạt, bọn kẻ trộm hay tên hợm hĩnh đòi mua biệt thự Bát nháo.
Pippi tự lập hơn mọi đứa trẻ khác. Cô bé tất dài biết sắp xếp lấy nhà cửa, nấu ăn rất ngon, ưa chiêu đãi bạn bè. Pippi có thể tự gội đầu, thích vục cả mặt trong chậu nước; có thể vừa cài khuy sau của áo, vừa tết tóc. Hơn thế, Pippi tất dài có một tình cảm thật khoáng đạt, nồng nàn với mọi người.
Câu chuyện bắt đầu khi có một gia đình chuyển về sống cạnh nhà của Pippi – biệt thự Bát nháo, và trong cái gia đình ấy có hai đứa trẻ là hai anh em cũng trạc tuổi Pippi. Rồi dần dần hai đứa mới bắt gặp và làm quen nhau rồi trở thành bạn bè với nhau, từ đó mới có những chuyện vui vui hài hài xảy đến. Xuyên suốt hơn 300 trang của cuốn sách là cả một sân chơi vui nhộn và hài hước của cả ba đứa nhỏ tính luôn hai con vật, bao gồm những chuyến hành trình thám hiểm rừng sâu nè, những trò chơi mà tụi nó bày ra nè, và nhiều chuyện hay ho khác nữa.
Cuốn sách này như là mong ước của tụi trẻ con ấy, thích được sống như Pippi, không thích bị gò bó, thích làm những điều điên rồ, ngớ ngẩn mà không bị ai cấm, có sức mạnh, khoẻ vô địch không sợ bị bắt nạt và có cả 1 rương tiền vàng tha hồ tiêu xài. Những mẩu truyện về Pippi luôn cuốn hút mình, khiến mình như được quay về với tuổi thơ.
TUY NHIÊN, đây là cuốn sách xây dựng nhân vật đi ngược hoàn toàn với hình tượng “con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan” mà bố/mẹ đang xây dựng cho con đấy nhé. Pippi ít học, phá phách, nghịch ngợm, nói dối, cư xử chả theo phép tắc, lề lối, lắm mồm còn hay lý sự theo ý mình. Nhưng đổi lại Pippi rất tình cảm, nhân hậu, thích giúp đỡ bạn bè, mua thật nhiều bánh kẹo chia cho tụi trẻ con nghèo, biết nhận lỗi khi sai và cũng cô đơn, tủi thân, lúng túng khi biết mình không hoàn hảo như những đứa trẻ con khác.
Nói chung thì Pippi là một người có lòng tốt, mà những người như vậy thì rất đáng để được kính trọng, chứ đừng vì một số những nhược điểm mà bỏ qua những ưu điểm đáng được khen ngợi của họ.
Sách xây dựng hình tượng trong khuôn mẫu, về công chúa xinh đẹp thì vô vàn, nhưng thật ít sách cho con trẻ có cái nhìn thật nhất về những điều đi ngược chuẩn mực, về vẻ đẹp thật nhất của bản thân.
Với nhân vật Pippi, văn học thiếu nhi Thụy Điển vượt ra ngoài khuôn khổ chật hẹp, mở rộng cùng ước mơ, khám phá, cùng những niềm vui bất tận của thưở làm trẻ con. Và Pippi trở nên nổi tiếng toàn thế giới với 7 lần dựng thành phim, được dịch ra hơn 50 ngôn ngữ cùng hơn 6 triệu bản được bán tại Mỹ, có mặt tại hơn 90 nước.
Đoạn trích hay:
Cô giáo quyết định phải nói chuyện với Pippi về phép lịch sự.
“Em nghe này, Pippi bé bỏng, chắc em muốn khi lớn lên sẽ trở thành một quý bà thực sự thanh lịch chứ?”
“Chị muốn nói một bà đeo chàng mạng trước mũi và cằm sệ ba ngấn ấy ạ?” Pippi hỏi.
“Cô muốn nói một quý bà luôn luôn biết mình phải cư xử thế nào để luôn tỏ ra lịch sự và có giáo dục. Một quý bà thực sự thanh lịch… Em không muốn như vậy sao?”
“Để em suy nghĩ thêm đã,” Pippi đáp. “Nhưng chị ơi, em gần như đã quyết định khi lớn lên sẽ trở thành cướp biển rồi.”
Nó nghĩ ngợi một lát.
“Chị này, chị có nghĩ rằng người ta có thể cùng lúc trở thành cướp biển và một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch không?”
Cô giáo không nghĩ như vậy.
“Ôi chao, ôi chao! Thế thì em biết quyết định ra sao bây giờ?”
Cô giáo bèn nói rằng Pippi chọn con đường nào không quan trọng. Dù sao cũng chẳng hại gì nếu nó muốn học cách cư xử sao cho đúng. Đơn giản là người ta không được phép xử sự như những gì vừa rồi Pippi làm bên bàn ăn.
“Để biết cư xử cho đúng mới khó làm sao chứ!” Pippi thở dài than. “Chị có thể bày cho em vài đường cơ bản được không ạ?”
Thế là cô giáo đem hết khả năng ra giảng giải cho Pippi. Cô nói, còn nó chăm chú lắng nghe: Người ta không được phép ăn bất cứ thứ gì nếu chưa được mời. Mỗi lần không được lấy quá một chiếc bánh. Không được dùng dao đưa thức ăn vào miệng. Không được gãi khi đang nói chuyện với người khác… không được phép thế này, không được phép thế kia. Pippi gật gật đầu, vẻ nghĩ ngợi.
“Từ nay ngày nào em cũng dậy sớm hẳn một tiếng và chăm chỉ luyện tập,” nó tuyên bố, “để em nắm được các mánh khóe này, phòng khi em lại quyết định không trở thành cướp biển.”
Cách chỗ cô giáo và Pippi một quãng, Annika đang ngồi tư lự trên cỏ, tay ngoáy mũi.
“Annika,” Pippi lớn tiếng, giọng nghiêm khắc, “cậu đang làm trò gì vậy hả? Cậu hãy ghi nhớ rằng một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch chỉ ngoáy mũi khi có một mình thôi!”
Lúc này cô giáo bảo đã đến lúc lên đường trở về nhà. Tất cả lũ trẻ xếp hàng, riêng Pippi vẫn ngồi riêng trên cỏ, vẻ mặt căng thẳng như đang lắng nghe điều gì đó.
“Em làm sao vậy, Pippi bé bỏng?” Cô giáo hỏi.
“Chị ơi,” Pippi nói, “một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch có được phép sôi bụng không ạ?”
Nó ngồi thật yên, giữ nguyên nét mặt căng thẳng như nghe ngóng.
“Vì nếu một-quý-bà-thực-sự-thanh-lịch không được phép sôi bụng,” cuối cùng nó nói, “thì em có thể quyết định ngay sẽ trở thành cướp biển.”
***
-Cậu ở đây hoàn toàn một mình sao?
-Ồ không! Ông Nilsson và con ngựa cũng ở đây đấy chứ.
-Ừ nhưng mà, tớ muốn hỏi cậu, cậu không có bố mẹ ở đây à?
-Không, chẳng có ai cả
-Nhưng ai sẽ giục cậu đi ngủ buổi tối hay nhắc nhở cậu những việc khác?
-Tự tớ.- Pippi đáp- Trước tiên tớ nói rất mềm mỏng, nếu tớ không vâng lời, tớ sẽ nghiêm khắc nhắc lại, và nếu tớ vẫn không chịu nghe, tớ sẽ ăn đòn.”
***
“Có thật là mình được phép nhặt tất cả những gì mình tìm thấy không”. Annika hỏi. “Ừ, tất cả những gì nằm trên mặt đất”. Pippi đáp. Cách đấy một quãng có một ông già nằm trên bãi cỏ trước nhà ông. “Ông cụ kia nằm trên đất” Pippi nói “và chúng mình tìm thấy ông. Nhặt đi thôi”.
_Và đó chính là “Pippi tất dài”_