Home / Review sách / Review sách Trò Chuyện Với Thượng Đế

Review sách Trò Chuyện Với Thượng Đế

Trò Chuyện Với Thượng Đế
Tác giả: Mitsuro Sato

Review sách:
Sau khi đọc cuốn “Trò chuyện với Ác Quỷ” mình đã ngay lập tức mua cuốn “Trò chuyện với Thượng Đế” này bởi mình vô cùng thích cái cách viết và tư tưởng của tác giả. Có thể nói rằng, bên cạnh sự vận động không ngừng của vũ trụ chính là sự vận động không ngừng trong tư duy của con người.

Trò chuyện với thượng đế là tác phẩm đề cao Niềm tin và Hạnh phúc. Câu nói mang tư tưởng chủ đạo trong cả cuốn sách đó là: “Tôi muốn hạnh phúc”. Về sau, khi diễn giải quy luật: Quan niệm -> Hiện thực -> Niềm tin, Mitsuro Sato đã giải thích rất kỹ về câu nói này. Rằng hạnh phúc thật sự luôn tồn tại trong thâm tâm mỗi người. Nhưng vì bản chất mông muội và tham lam nên con người đã không còn nhận ra. Để những vật chất tầm thường lấn át đi khao khát, mong muốn nguyên thủy khiến cho tâm trí luôn bị dày vò bởi mộng tưởng xa vời. Kết quả, tinh thần là thứ phải hứng chịu những tổn thương nặng nề nhất.

Đối với hình dung ban đầu của mình cuốn“Trò chuyện với Thượng Đế” này giường như là “Lương thiện như kinh thánh” khi cuốn sách nói nhiều về hạnh phúc và cách để con người đạt được hạnh phúc như thế nào. Bằng lối viết rất quen thuộc nếu bạn nào đã từng đọc trò chuyện với Ác Quỷ, tác giả vẫn luôn dùng hội thoại mang chất kịch để làm nổi bật các mâu thuẫn xoay quanh một vấn đề.

Chúng ta luôn là những người tìm sự hạnh phúc ở một nơi nào đó mà quên mất rằng hạnh phúc là thứ bản thân đang nắm giữ, chỉ là ta chưa từng nhận ra thứ hạnh phúc đó. Thượng Đế, chính là người sẽ dẫn dắt, đưa lối chỉ đường để tìm ra được hạnh phúc hiện hữu bị bỏ quên này.

Cuốn sách này nói cho mình biết rằng trong vô vàn những sự hiện hữu mà chúng ta đang có mỗi ngày đều ẩn chứa hạt nhân của hạnh phúc. Kể cả sự mệt mỏi, sự bế tắc cũng là một đòn bẩy để chúng ta tìm ra các giá trị Chân – Thiện – Mỹ thực thụ. Văn học Nhật Bản luôn có một cái nhìn đa chiều và sâu rộng đi sâu vào đời sống. Chỉ bằng ngôn ngữ cũng có thể khơi gợi mọi khả năng tiềm tàng.

Nhìn chung nếu như bạn nào luôn cảm thấy tại sao bản thân cứ bất hạnh và bất lực thì có thể đọc thử cuốn sách này. Mình cảm thấy đọc cuốn sách này xong tinh thần sẽ sẵn sàng đúng kiểu “hãy cẩn thận hạnh phúc có thể đến bất cứ lúc nào”.

Đoạn trích hay:
Thiên đàng mà bạn tưởng tượng hóa ra lại là địa ngục.

Bạn nghĩ rằng một cuộc sống đủ đầy là tốt hay xấu? Và sự “Thiếu” một điều gì đó, có ý nghĩa thế nào? Hãy cùng thử lắng nghe đoạn hội thoại sau đây nhé:

Thượng đế: Trên đời này “thiếu” cũng quan trọng đó. Vì “không có” nên ngươi mới biết là “có”. Vì thấy “thiếu” nên các ngươi mới cầu xin “đủ”.

Không có “thiếu” thì cũng gay đấy.

Thử tưởng tượng, nếu một ngày tất cả mọi thứ ngươi mong muốn đều có đủ. Đúng vậy một thế giới nơi bất kỳ điều gì cũng được thảo mãn từ trước cả khi những lời cầu xin đã hiện hữu ở sẵn đó rồi.

Đến cả việc rửa bát hàng ngày mà ngươi phải làm sau khi ngươi đi từ ngoài sân vào trong nhà, trước khi ngươi kịp ước “Có ai rửa bát giúp mình không?” thì ta sẽ cho giải quyết luôn và không có bát đũa gì ở đây nữa hết.

Rồi trước khi ngươi nghĩ mình cần tiền, ta sẽ bỏ vào ví ngươi năm mươi nghìn yên. Trước khi ngươi nghĩ cái ví này nặng quá ta sẽ cho cái ví này biến mất luôn.

Trước khi ngươi nghĩ đến việc ăn bít tết ta sẽ làm cho bụng ngươi no.

Trước khi Quý ông là người đây muốn uống một loại vang thượng hạng, ta sẽ làm cho cổ họng ngươi hết khát.

Ta sẽ làm cho ngươi không một giây nào cảm thấy thiếu thốn, thấy khó chịu hay bất tiện.

Mitsuro: Xin ngài chờ một chút. Con thấy cái thế giới như vậy có gì vui đâu. Không cảm thấy đói bụng, không cảm thấy khát nước.

Mà không phải không cảm thấy, thực tế là cổ họng chẳng lúc nào khô cả nên ngay cả ham muốn “khát quá, mình muốn uống cái gì đó” cũng “không có”…

Không có ước mơ, không có hy vọng. Thế giới như thế vui cái nỗi gì!

Thượng đế: Thì ngươi muốn vậy mà.

Mitsuro: À! Có khi thế giới nơi cái gì cũng được thỏa mãn ấy lại trái ngược với ở đây, rất chi là chán ấy nhỉ?
Điều ước chưa thành hiện thực mới vui. Vì có điều ước chưa thành hiện thực nên mình mới có thể vui mừng?

Thượng đế: Đúng rồi đấy. Trong thế giới mà mọi thứ đều được thỏa mãn thì sẽ không có chuyện con người biết ước mơ đâu. Đó sẽ là một thế giới rất chán, khác xa với thế giới nơi các ngươi đang có thể tự do ước mơ này.

Thế giới có sự thiếu thốn và thế giới nơi cái gì cũng đủ, không biết loài người các ngươi gọi bên nào là thiên đàng?
Nghe đây Mitsuro, ngươi phải cảm ơn thế giới này vì nó còn nhiều thiếu thốn. Để loài người các ngươi có thể vui sống, thiếu thốn chắc chắn là điều cần thiết.

Vậy theo bạn một thế giới có ước mơ và một thế giới không có ước mơ thì cái nào là đáng giá?